Tô Kỳ ngần ra, sau đó nhìn cuốn sách trong tay cô, là tài liệu học thuật, cô bị bệnh nằm viện mà còn không quên chuẩn bị tài liệu.
Thì ra có những cảm xúc, cho dù bộ não đã quên, nhưng thân thể vẫn ghi nhớ.
Ảnh hưởng của bsa vẫn ăn sâu vào xương tủy, cho dù cô đã xóa bỏ anh ta ra khỏi trí nhớ, cảm xúc vẫn sẽ nảy sinh theo quán tính.
Tô Kỳ thở dài: “Lúc cô nghe tên tôi không có cảm xúc gì sao?”
Đường Thi thẳng thắn lắc đầu: “Không có.”
Tô Kỳ cảm giác như bị đâm một nhát.
Đường Duy lại không nể mặt cười ầm lên: “Mẹ cháu có thể quên bất cứ ai, nhưng sẽ không quên cháu.”
Tô Kỳ hung tợn nhìn cậu nhóc: “Cháu đừng đắc ý, sẽ có lúc cháu khóc!”
Mấy người cười đùa với nhau, bầu không khí rất hòa thuận.
Bởi vì Đường Thi đã quên Tô Kỳ nên đương nhiên cũng quên lúc trước Tô Kỳ từng làm những chuyện xấu xa với mình, khiến cô có ấn tượng không tồi về người này, một chàng trai con lai rất nhiệt tình, ít nhất con trai cô rất thích Tô Kỳ, lòng yêu thích của bọn trẻ con không phải là giả dối.
truyện đam mỹ
Sau này nhàn rỗi nhàm chán, Tô Kỳ còn nói muốn chơi bài, trực tiếp bày ra một cái bàn nhỏ ở cuối giường, sau đó lấy một bộ bài poker mới tinh từ trong túi áo.
Đường Duy và Đường Thi đều sửng sốt, Tô Kỳ nói luật chơi một lần, sau đó Đường Duy ông cụ non khoanh tay nói: “Ừ ừ, cháu biết cái này, thực ra phát bài càng nhiều thì sau này xác suất ra bài lớn cũng càng lớn.”
“Chà, thông minh đấy.” Tô Kỳ vui vẻ, bắt đầu thành thạo xào bài, sau đó ba người ngồi cùng nhau đánh bài trong phòng bệnh VIP.
“Này, thua tiền thì chuyển khoản qua WeChat nhé.” Tô Kỳ cầm điện thoại ra: “Nào, quét mã thêm bạn bè đi, trả tiền qua ví điện tử nhé.”
Đường Thi bật cười.
Cô nằm bệnh lâu như thế, cuộc sống vẫn rất đơn điệu, mỗi ngày chỉ ngắm mặt trời mọc rồi lặn.
Tô Kỳ vừa đến, cả phòng bệnh như có sức sống.
Anh ta có thể nói hết bài này tới bài khác, cực kỳ thú vị.
Bạc Dạ mở cửa vào thì thấy ba người cùng ngồi trên giường đắp chung một chiếc chăn, chính giữa đặt một cái bàn.
Họ cầm bài ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ, cảnh tượng ấy, trông như gia đình ba người, trái tim Bạc Dạ như bị bóp chặt rỉ máu.
Anh đứng ở cửa, giống như người ngoài lạc loài.
Thấy anh, Đường Thi phản xạ lùi lại.
Tô Kỳ không sợ hãi, trực tiếp kéo cô về phía mình.
Cho dù đã tạm thời quên Bạc Dạ, cô vẫn bản năng sợ hãi anh.
Bạc Dạ đau đớn vì động tác của Đường Thi.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Vẻ mặt cô đề phòng.
Rõ ràng đã mất trí nhớ, nhưng cảm giác đáng sợ nào đó vẫn ăn sâu trong người cô.
Có lẽ thói quen này sẽ đi theo cô suốt đời, mãi tới khi xuống lòng đất.
Bạc Dạ trầm tư một lát rồi tìm đề tài: “Mọi người đang làm gì?”
Tô Kỳ không hề né tránh.
Bàn về da mặt thì mặt anh ta bom nguyên tử cũng không bắn thủng được, lúc này còn vênh váo phất tay với Bạc Dạ: “Muốn tới đây chơi thùng phá sảnh không?”
Anh lấy đâu ra mặt mũi? Bạc Dạ kìm nén bước lên, nhìn lá bài trên bàn.
Ba người chơi thùng phá sảnh thì thực sự không thú vị.
Anh nhìn Tô Kỳ, lại nhìn Đường Duy, không nói một lời.
Nhưng mười phút sau, Giang Lăng vào phòng kiểm tra thì thấy Bạc Dạ và Tô Kỳ như kẻ thù giết cha, vừa âm thầm so đấu vừa nở nụ cười dối trá.
Khóe miệng Giang Lăng co rút, sau lưng muốn giết chết người ta, mặt ngoài còn muốn cười với người ta.
Hai người này không đi làm ảnh đế thì đúng là tổn thất của showbiz.
Bạc Dạ và Tô Kỳ đồng thời ngẩng đầu nhìn Giang Lăng.
Giang Lăng cảm giác như có hai tia sát khí bắn về phía mình, chắc là mình đi nhầm vào cấm địa chém giết của họ…
Lại mười phút sau, y tá tới đây rút châm trên mu bàn tay cho Đường Thi, ai dè thây bác sĩ Lăng, nam thần của bệnh viện đang ngồi cùng cậu Dạ, độc thân quý tộc nổi tiếng Hải Thành, đối diện là một cậu bé trông rất giống cậu Dạ cùng với một chàng trai con lai tuấn mỹ không biết đến đây từ khi nào.
Chính giữa là Đường Thi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cảnh tượng này… Là thế nào?
May mà giường trong phòng VIP đủ lớn, năm người chen trên giường mà như ngồi trên giường đất đón năm mới, cùng đắp một cái chăn, vây quanh bàn nhỏ, trên bàn chất đầy bài.
Đường Thi muốn nhúc nhích, không ngờ lại đụng trúng một cái chân.
Bạc Dạ ngẩng đầu lên, Đường Thi cả kinh, chẳng lẽ đụng trúng chân anh ta?
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Đường Thi hoảng sợ, muốn làm gì đó để dời sức chú ý, vừa lúc Đường Duy hô lên: “Đầm già xì, thùng phá sảnh! Để lại tiền của mấy người đi!”
Bình thường mỗi người sẽ phải trả 50 tệ cho người thắng.
Đường Duy cầm lợi thế cười sung sướng: “Cháu đoán chắc cháu sẽ được ăn thùng phá sảnh mà, cho nên cố ý không ra bài, chỉ đặt cược tỷ lệ.”
Bạc Dạ không thể không tán thưởng Đường Duy vô cùng thông minh, có thể vận dụng xác suất toán học vào đánh bài.
Một tiếng sau, mỗi người đều nằm sấp xuống.
Giang Lăng nói với Bạc Dạ: “Đều lại anh lừa tôi gia nhập, thua mất 500 tệ.”
Bạc Dạ rút ví tiền, lấy 300 tệ đưa cho Đường Duy.
Đường Duy nói một câu: “Cậu Dạ hào phóng!”
“Hào phóng cái búa!” Giang Lăng giật ví tiền của Bạc Dạ, rút ra 500 tệ: “Tiền của tôi anh trả thay tôi!”
Bạc Dạ không lên tiếng, coi như cam chịu.
Giang Lăng đưa tiền cho Đường Duy: “Nhóc con, ăn may thế.” Đường Duy mỉm cười: “Cảm ơn anh Lăng”
Tô Kỳ cũng đưa ba trăm cho Đường Duy: “Hôm nay một mình cháu thắng thôi đấy.”
“Mẹ là nữ thần may mắn của cháu, mẹ ở bên cạnh thì cháu chắc chắn sẽ thắng.” Đường Duy xếp tiền ngay ngắn rồi đưa cho Đường Thi: “Cho mẹ nè!”
Đôi mắt Đường Thi sáng lên: “Con không giữ làm tiền riêng hả?” “Không cần, tiền của con chính là của mẹ!”
Đường Duy ngẩng mặt lên: “Mấy ngày nữa chúng ta xin bệnh viện, con dẫn mẹ đi ăn một bữa.
Mẹ gầy quá.”
Nghe cậu bé nói vậy, mấy người đàn ông đều đưa mắt nhìn Đường Thi, Đường Thi đỏ mặt, nhận tiền của Đường Duy rồi đặt dưới gối đầu, cuống quýt nói: “Được rồi, được rồi.”
Tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ đó? Cứ như thể… Cô đã quên mất chuyện gì đó rất đáng sợ…
Nhưng kết quả lời nói của Đường Duy là hôm sau, Bạc Dạ kêu người mua đồ dùng nhà bếp mang vào phòng bệnh, một cái lò vi sóng, cắm điện có thể nấu đồ ăn, một cái chảo và nồi nấu sữa bò, cùng với thớt, các loại đồ làm bếp khác, đầy đủ mọi thứ..