Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Những lời của Bạc Dạ chẳng khác nào sét đánh ngang tai, không chỉ bà Bạc và An Mật sợ ngây người mà ngay cả đám Đường Thi cũng kinh hãi.

Bạc Dạ vừa nói gì? Đưa họ rời khỏi Bạch Thành? Cả đời không quay lại?
Khương Thích kinh hãi quay sang nhìn Đường Thi: “Tớ… Tớ không nghe nhầm chứ?” Bạc Dạ đổi tính rồi à?
Mọi người khó tin nhìn Đường Thi.

Giọng bà Bạc đau đớn: “Dạ, cháu đối xử với bà kiểu đó hả? Trong mắt cháu còn bà không?”
Bạc Dạ cười lạnh: “Trước khi chất vấn cháu, chi bằng bà nhìn lại những gì mình đã làm đi.

Trái đất không quay quanh bà, cháu cũng là con người, cháu có cuộc sống của riêng mình, không phải bà muốn khống chế là làm được!”
Bà Bạc lùi lại mấy bước, An Mật cũng hoảng sợ.

Bạc Dạ có ý gì? Muốn trở mặt với nhà họ Bạc sao? Không thể nào! Chẳng qua chỉ là Đường Thi mà thôi… Tại sao lại…
Bạc Dạ kêu người hầu tới, giọng nói lạnh lẽo: “Bà đã già rồi, cần tĩnh tâm nghỉ ngơi, đưa bà nội về sơn trang Hồng Mai.

Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép cho bà nội ra ngoài!”
Nói dễ nghe là cho bà nội hưởng thụ tuổi già, nói khó nghe chính là cho bà ta chết ở sơn trang, giam lỏng ở đó! Ai dám thả bà Bạc ra chính là chống lại Bạc Dạ!
Bà Bạc kinh hãi, vẻ mặt đau đớn nói: “Dạ, cháu muốn giam cầm bà sao?”
“Bà nội.” Bạc Dạ nhìn họ bằng ánh mắt mà họ chưa bao giờ thấy, tràn đầy lạnh lẽo.

Dưới sự chèn ép của bà Bạc, tình thân, huyết thống đã hoàn toàn bị cạn kiện.

Anh cười khẽ: “Cháu dung túng bà không có nghĩa là ai ở nhà họ Bạc cũng có thể trèo lên đầu cháu.”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sát khí, che chở Đường Thi, gằn từng chữ: “Có lẽ trước kia tôi quá hiền lành nên các người đều không coi trọng tôi.

Dù gì một người là bà nội, một người là thanh mai trúc mã, các người coi tôi là kẻ ngốc chứ gì? Tôi quá nhân từ nên khiến các người ảo tưởng rằng tôi rất dễ lừa gạt?”
An Mật sững sờ nhìn Bạc Dạ, không thể tin nổi anh lại nói những lời như thế.

Người đứng trước mặt Bạc Dạ chính là bà nội của anh cơ mà…
Bạc Dạ cười lạnh, lập tức có người tiến lên đẩy xe lăn của An Mật, còn có người giữ cánh tay bà Bạc.

Mặc dù không dùng sức, nhưng rõ ràng là muốn kéo họ đi.

Bà Bạc điên cuồng giãy dụa, bị cháu trai vả mặt trước bao người khiến bà ta cảm thấy mất mặt, bắt đầu chửi bới Đường Thi: “Con tiện nhân này! Mày mê hoặc cháu trai tao! Đều là vì mày!”
“Còn không mau đưa bà nội đi!” Bạc Dạ gầm lên: “Đưa bà ngoại về trang viên Hồng Mai, cả An Mật cũng thế!”
Muốn giam cả An Mật luôn sao? An Mật hoảng sợ: “Đừng… Anh Dạ, đừng! Em van anh đừng làm thế! Em sai rồi! Em không nên tìm cô Đường Thi, anh đừng giam lỏng em…”
Bạc Dạ chẳng buồn liếc nhìn cô ta, chỉ đi đến trước mặt Đường Duy ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt trong veo của cậu bé: “Họ có đụng vào con không?”
Đường Duy lắc đầu: “Không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui