Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Giọng cậu bé không hề sợ hãi.

Bạc Dạ hoảng hốt nhớ tới lúc Tùng Lâm bị bao vây, rõ ràng cậu bé sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh chống đỡ, không chịu lùi lại.

Đúng thế, đây chính là Đường Duy, đa trí như yêu, không sợ trời không sợ đất cơ mà.

Bạc Dạ bỗng cười khẽ, giọng nói lạnh lùng chứa sức mạnh đánh thức người khác.

Anh nói: “Được.”
Đường Duy đuổi theo Bạc Dạ.

Mọi người huy động nhân viên, sau đó Lâm Từ lái xe, chở R7CKY và Ventus chạy đến kho hàng bỏ hoang.

Kho hàng này nằm giữa Hải Thành và Bạch Thành, đến đó cần tốn một tiếng.

Trong lúc này R7CKY và Ventus vẫn luôn dò theo định vị để phòng ngừa vị trí của Tùng Sam thay đổi.

Cuối cùng khi họ đến nơi, gần kho hàng còn chưa có người khác.

“Đi xuống cẩn thận.” Bạc Dạ hạ giọng: “Người của chúng ta còn đang trên đường đến đây.”
Vẻ mặt R7CKY đã không còn ngả ngớn, rũ mi mắt lạnh lùng hỏi: “Anh kêu ai?” Đồng thời lắp đạn vào súng.

Bạc Dạ lạnh lùng nói: “Diệp Kinh Đường.”
“Tôi biết ngay.” R7CKY huýt sáo, ngay sau đó nòng súng màu đen nhắm vào Bạc Dạ, hai luồng sát khí bừng lên.

Đối mặt với thái độ thờ ơ của Bạc Dạ, R7CKY rất kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra mà chỉ híp mắt: “Anh có thể điều tra tôi thì chắc cũng điều tra ra ân oán hồi đó… Tại sao còn kêu Diệp Kinh Đường tới đây? Không sợ tôi giết anh ta sao?”
Ánh mắt Bạc Dạ lạnh lẽo, mặc dù bị súng chĩa vào nhưng vẫn không sợ hãi.

Xưa nay anh vẫn luôn muốn gì làm nấy, một mình anh ở Hải Thành hô mưa gọi gió, chưa bao giờ sợ hãi thứ gì.

Muốn nói có thì chỉ có mình Đường Thi.

Anh híp mắt: “Anh muốn giết anh ta cũng được.

Sau khi chuyện này kết thúc, nếu anh giết chết anh ta bằng bản lĩnh của mình thì tôi sẽ không can thiệp.”
“Anh đang khiêu khích tôi không thể giết anh ta sao?” R7CKY cao giọng, Bạc Dạ cười khẽ: “Tôi chỉ nói thế thôi, anh muốn hiểu kiểu gì cũng được.”
Đúng là một người ác liệt.

R7CKY nghiến răng cất súng, sau đó nhìn chằm chằm Bạc Dạ: “Nếu anh không phải là cha ruột của học trò cưng thì tôi đã bắn chết anh rồi.”
Bạc Dạ cười lạnh: “Vậy thì cảm ơn sát thủ đã tha mạng cho tôi.” Nhưng giọng nói không hề cảm kích, chỉ có trào phúng.

R7CKY tức giận xanh mặt, đứng ở đó một lát.

Người của Diệp Kinh Đường gửi tin nhắn nói đã bí mật bao vây chung quanh, bây giờ vẫn chưa hành động vì sợ đánh rắn động cỏ, chỉ phái một tiểu đội đến giúp đỡ, kêu nhóm Bạc Dạ đi vào trước, gặp phải tình huống khẩn cấp thì họ sẽ xông vào bất cứ lúc nào.

Bạc Dạ nhìn Đường Duy: “Con ngồi trong xe hay đi theo ba?”
“Còn cần chọn sao?” Đường Duy mỉm cười: “Đi thôi.”
Chuyện liên quan tới Đường Thi, cậu sẽ không lùi về sau nửa bước!
Mấy người đi đường vòng đỗ xe, nhân tiện thăm dò địa hình, sau đó khom lưng lẻn đến bên cạnh kho hàng.

Ventus gửi hàng loạt đoạn code quấy nhiễu, nhanh chóng hack mất camera theo dõi gần kho hàng để chúng không thể hoạt động bình thường.

Bạc Dạ đi cuối cùng, Đường Duy được bảo vệ ở giữa, coi như an toàn.

Họ điều tra ra xe của Tùng Hi mới rời khỏi Hải Thành, chắc là ra ngoài làm việc.

Có lẽ sự biến mất của Tùng Tranh đã ảnh hưởng tới tiết tấu của ông ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc họ sẽ an toàn.

Nhưng cũng có khả năng Tùng Hi phái người canh gác ở đây, thế nên cẩn thận là trên hết.

Lúc đến gần cửa cuốn, một cơn gió lạnh thổi qua, mấy người nhíu mày, Đường Duy thấp giọng hỏi: “Đi vào luôn hay là…”
“Không.

Đi theo thầy qua đây, bên này có cửa sổ.” R7CKY nhìn hình chiếu 3D trên iPad của mình, loay hoay một chút, toàn bộ cửa ra vào đều hiện lên: “Ở phía nam, đi bên này.”
Bên này đều là đống cỏ.

Mấy người cẩn thận bước lên cành cô lá ùa, vòng qua bức tường, quả nhiên tìm thấy một cửa sổ thông gió.

Ventus trèo lên nhìn vào trong, nhíu mày nhảy xuống, ra hiệu cho mọi người.

“Thế là thế nào?”
Nhiều khi một chút thanh âm cũng sẽ bại lộ hành tung, cho nên rất nhiều tổ chức hoặc đồng bọn hợp tắc đều sẽ sử dụng thủ ngữ để truyền đạt thông tin ngắn gọn đơn giản.

Nhìn thủ ngữ của Ventus, Bạc Dạ nhỏ giọng nói với Đường Duy: “Bên trong có năm người nước ngoài, chiều cao tương đương chúng ta, thân thể cường trắng, có súng, chúng ta phải cẩn thận.

“Sao ông hiểu?” Đường Duy hỏi.

Bạc Dạ trả lời bâng quơ: “Nhìn thoáng qua là hiểu.”
“…” Được lắm!
Ventus lại bày ra thủ ngữ, Bạc Dạ phiên dịch: “Xem tình huống trước hay trực tiếp xông vào?”
R7CKY cau mày: “Chúng có súng ống không thua chúng ta, xông vào rất nguy hiểm, tốt nhất là xảy ra chuyện gì thu hút sự chú ý của chúng trước, sau đó giải quyết từng nhóm một.

Chúng cùng nhau xông lên thì chúng ta sẽ bị bắn thành tổ ong.

Cho dù không bị thì Tùng Sam cũng có khả năng trở thành con tin đe dọa chúng ta.”
Mọi người im lặng, Đường Duy nhỏ giọng nói: “Tôi có cách.”
Ba người lớn lập tức cúi đầu nghe.

Ai ngờ nghe xong kế hoạch của Đường Duy, Bạc Dạ nghiêm túc nói: “Ba không đồng ý.”
“Nhưng chỉ có con nít mới khiến chúng thả lỏng cảnh giác.” Đường Duy đối diện với Bạc Dạ: “Tôi chính là đứa trẻ đó.”
Cậu bé có thể đóng vai một đứa trẻ ngây thơ vô tri, dụ dỗ đám vệ sĩ nước ngoài kia, khiến chúng thả lỏng cảnh giác, sau đó giao cho nhóm Bạc Dạ giải quyết.

“Tôi chỉ cần phát ra tiếng động để chúng ra ngoài xem xét tình huống là được.

Lúc đó mọi người từ cửa gió xâm nhập vào phòng, giải quyết những người còn lại trong phòng…”
“Ba sẽ không lấy sự an nguy của con ra làm trò đùa!” Mặc dù giọng Bạc Dạ rất nhỏ, nhưng rất kiên quyết.

Đường Duy thậm chí cảm thấy từng câu chữ của anh rơi xuống đất có thể đập ra những cái hố.

“Ông còn cách khác tốt hơn không?” Đường Duy chỉ vào mình: “Tôi chính là con mồi tốt nhất.

Trong số mọi người ai có thể thay thế tôi mê hoặc đám người đó?”
Ba người im lặng.

“Vậy thì ba thà chờ đến khi có cách khác, chứ không muốn cho con làm chuyện nguy hiểm như vậy.” Bạc Dạ kiên quyết nói: “Ba sẽ không cho con gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.”
Lúc này Đường Duy mới tin cha mình thật sự yêu mình.

Nhưng cậu bé vẫn kiên quyết chọn cách này: “Tôi muốn bảo vệ mẹ thì nhất định phải bảo vệ cậu.

Ông biết không? Tùng Sam thật sự là cậu của tôi.”
Bạc Dạ cắn răng, không chịu nhường bước.

“Chi bằng thế này đi.” R7CKY góp ý: “Tôi với Ventus sẽ đi vào giải quyết, Bạc Dạ với Tiểu Duy Duy đi cùng nhau, anh có thể nhân tiện bảo vệ thằng bé.

Chúng ta chia thành hai luồng, các anh giải quyết bên ngoài, chúng tôi giải quyết bên trong, thế nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui