Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Bây giờ Khương Thích nhớ tới sự nhiệt tình của người nhà Hàn Nhượng vẫn cảm thấy đỏ bừng cả mặt, Đường Thi nhìn vẻ mặt của cô ấy, âm thầm cười khẽ một tiếng.

Khương Thích cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, cô cũng có thể yên tâm.

Còn về phần mình, kỳ thực cả đời này cô cũng không dám trông mong vào ai nữa.

Đường Duy cũng không có đi theo mà vẫn ngồi ở trong nhà, gọi video với R7CKY, nhưng mà thằng bé có vẻ không hứng thú lắm, nói vài câu lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Đừng khóc nữa mà, haiz…” R7CKY lắc đầu: “Ba con sắp được chôn cất rồi, con có đến đó không?”
“Không đến.” Đường Duy ôm lấy chính mình: “Con không muốn nhìn thấy bộ dáng của ba khi mất mạng.”
Một người cao ngạo như Bạc Dạ, sao có thể xuất hiện trước mắt bọn họ với hình ảnh như vậy.

Ngược lại nếu như anh còn sống, chắc chắn cũng sẽ không cho phép.

R7CKY ở đầu bên kia màn hình thầm thì: “Thầy luôn có cảm giác vẫn chưa kết thúc…”
Đường Duy lập tức ngẩng đầu lên: “Thầy nói vậy là có ý gì?”
“Thầy…” R7CKY nhìn quanh một vòng: “Chỉ là cảm thấy thôi, thầy cảm thấy, có lẽ Bạc Dạ vẫn… chưa chết hoàn toàn.”
Chưa chết hoàn toàn nghĩa là sao?
“Con nói xem, nếu như ba con đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, vậy chắc chắn là đã tính luôn cả việc mình có thể phải chết.” R7CKY nhìn chằm chằm khuôn mặt của Đường Duy: “Vậy chúng ta thử suy luận ngược lại mà xem, nếu đã tính được mình có thể phải chết, chẳng lẽ Bạc Dạ không có chuẩn bị gì sao?”
Đường Duy sững sờ.

“Con có biết cảnh tượng Bạc Dạ ngã xuống khiến thầy nhớ đến điều gì không?” Trong đôi mắt của R7CKY hiện lên một tia sáng mà Đường Duy chưa từng nhìn thấy: “Cảnh tượng trong loạt phim Sherlock Holmes.

Là cảnh Sherlock Holmes và kẻ thù cũ của mình Moria cùng nhau ngã xuống vách đá của thác Reichenbach, rồi sau đó lại quay trở về.”
Trái tim của Đường Duy đột nhiên giống như bị ai đó bóp chặt một cái, cậu bé lẩm bẩm nói: “Ý của thầy là...!ba của con có thể chưa chết, mà vẫn còn sống sao?”
“Thầy không rõ.” R7CKY chau mày: “Cho dù chưa chết, nhưng trên người có nhiều vết thương chí mạng như vậy, đoán chừng cũng cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục.

Thầy cảm thấy, Bạc Dạ sẽ không trở về nhanh như vậy đâu.”
Anh là người đàn ông… mạnh hơn bảy người cộng lại, có thể đánh bại được cả R7CKY.

Dựa trên nhận thức về đối thủ của mình, R7CKY khẳng định chắc chắn: “Thầy cảm thấy, Bạc Dạ sẽ quay trở lại.”
Đường Duy mạnh mẽ lau đi nước mắt: “Có phải ba con còn chuyện gì đó cần làm mà phải che giấu chúng ta không.”
“Chỉ là suy đoán của cá nhân thầy mà thôi.” R7CKY mỉm cười, muốn xuyên qua màn hình chạm vào khuôn mặt cậu học trò nhỏ dễ thương của mình: “Đừng đi ngăn cản người đàn ông muốn thực hiện điều nội tâm họ mong muốn, điều mà con cần phải làm là chờ đợi, đợi đến khi họ vinh quang trở về.”
Trong lòng Đường Duy lẩm nhẩm lại câu nói này một lần, sau đó lại thấy R7CKY mỉm cười chắp hai tay sau gáy, đầy ẩn ý nói: “Suy cho cùng, đàn ông ấy à… cho dù đã bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, khi đối diện với người phụ nữ, thì vẫn mãi là một cậu thiếu niên nông nổi.”
Đường Duy nhìn chằm chằm R7CKY, đột nhiên hỏi: “Thầy à, có phải trước đây thầy cũng từng làm ra những chuyện như thế này?”
Khuôn mặt vốn đầy gió xuân của R7CKY lập tức đông cứng lại, sau đó Đường Duy liền che miệng cười: “Bị con đoán đúng rồi…”
R7CKY hận không thể xuyên qua màn hình máy tính đánh chết thằng nhóc thối này: “Không, không phải đâu! Còn lâu mới vì phụ nữ!”
Anh ta… anh ta là vì Ventus…
Nhưng mà lời tiếp đó không thể nói ra được, mặt ũi R7CKY đỏ bừng: “Cút đi! Thế mà vẫn còn tâm tư chọc ghẹo thầy giáo của mình, thầy nguyền rủa ông già của con mau chết sớm cho xong.”
“Thầy mới cút đi!” Đường Duy lập tức xoay người đứng bật dậy: “Ba của con chưa chết! Ba con nhất định sẽ trở lại!”
“Yo! Lúc trước thì cứ mở miệng một cái là Bạc Dạ, tới khi người ta xảy ra chuyện rồi mới chịu gọi ba, thằng nhóc thối tha này khả năng bẻ lái cũng giỏi phết đấy.” R7CKY cười ranh mãnh: “Cũng không biết đến khi nào ông già con mới chịu quay về…”
“Không sao cả.” Đường Duy thầm nhủ trong lòng, không cần biết là bao lâu, chỉ cần có thể quay lại là được.

Bạc Dạ… ba còn chưa có chịu trách nhiệm đến cùng với cuộc đời của mẹ con, sao có thể ra đi như vậy được chứ?
Ngày hôm sau lúc Đường Thi tỉnh dậy, Hàn Nhượng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Đường Duy đang đứng trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giúp đỡ, thấy cô đi ra, hai người một lớn một nhỏ đồng thanh chào hỏi: “Yo, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đường Thi mỉm cười: “Sao hôm nay hai người lại vui vẻ như vậy?”
Tất nhiên là Đường Duy đã chia sẻ tin tức có thể Bạc Dạ vẫn chưa chết với Hàn Nhượng, cho nên mới vui vẻ như vậy!
Nhưng mà cậu bé vẫn chưa nói với mẹ của mình, cậu bé đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, lỡ như Bạc Dạ thật sự đã ra đi, nếu như cậu bé nói trước với Đường Thi, ngược lại sẽ khiến cô thêm hy vọng rồi lại tuyệt vọng mà thôi.

Trong lòng Đường Duy luôn có một sự chờ đợi, chờ đợi ngày Bạc Dã sẽ lần nữa quay về.

Cậu bé tin rằng, người đó là ba của mình, là một Bạc Dạ cho dù có tàn nhẫn và độc ác hơn nữa, vẫn có khả năng lật tay làm mây úp tay làm mưa.

Trong một bệnh viện ở nước Úc, máy móc lặng lẽ hoạt động, phát ra âm thanh bíp bíp thật khẽ mà cũng thật dài, giống như bệnh nhân đang lâm vào trạng thái hôn mê, cứng nhắc mà lạnh lẽo.

Là ai đang nói đi nói lại quanh quẩn trong giấc mơ, tỉnh lại… mau tỉnh lại…
Chiều hôm nay Đường Thi đưa Đường Duy ra ngoài đi mua sắm, cũng coi như để hai mẹ con thay đổi không khí, sắm sửa vài bộ quần áo mới cho Đường Duy ngày đầu xuân, sau đó lúc đi ngang qua mấy quầy hàng khác, cũng thuận tay mua cho Khương Thích vài bộ quần áo.

Cô ấy nói gần đây được người nhà của Hàn Thích chăm sóc tẩm bổ nên người béo ú lên, gần như không mặc vừa quần áo nữa.

Hai mẹ con mua đồ xong thì lại đến bệnh viện thăm Khương Thích, vẫn nói nói cười cười như bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cuộc sống vẫn trôi qua như bình thường.

Sau đó về đến nhà, Đường Thi và Đường Duy nói chuyện phiếm chơi trò chơi, đúng giờ thì lên giường đi ngủ, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn đều đặn như thường lệ.

Nhưng mà có đôi khi vào lúc đêm khuya vắng người, Đường Thi lại mở to mắt mất ngủ, nhìn lên trần nhà tối đen đến thẩn thờ, có lẽ cô đang nhớ đến người đàn ông đó, nhưng mà người đàn ông đó, hình như đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.

Rất tốt, tất cả bọn họ đều đã được giải thoát.

Đường Thi cũng không hy vọng nửa đời còn lại của mình cứ như vậy mà trôi qua, lựa chọn một thành phố khác, hoặc là nhắm mắt đâm đầu vào một ai đó.

Cô cứ an ổn mà sống ở Bạch Thành, im lặng mà kết thúc cuộc đời của mình vậy.

Tối hôm nay Hàn Nhượng đón Khương Thích về nhà, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, chuông cửa liền reo lên, Đường Thi đi mở cửa, liền bị dọa giật mình.

Toàn bộ người thân của Hàn Nhượng đều đứng ở bên ngoài, có mấy người tuổi tác cũng ngang ngửa bọn họ đang cố sức cong người nhìn vào bên trong: “Hey hey, nghe nói Hàn Nhượng đã đón cô em nhỏ về rồi, cho chúng tôi nhìn thử xem.”
“Có phải cái cô đang ngồi trên sofa không?”
“Sao còn có một đứa trẻ nữa vậy, có phải là con riêng không?”
“Ha ha ha, tốt quá rồi, Hàn Nhượng có con trai rồi!”
Mấy người nhà này quả thật là quá lạc quan, Đường Thi cười cười nói: “Mời mọi người vào, đến tìm Hàn Nhượng phải không? Tôi là bạn của bọn họ.”
Đường Duy nhảy dựng lên chào hỏi: “Chào các anh các chị các cô các chú, cháu tên Đường Duy, cũng là bạn tốt của chú Hàn Nhượng.”
Mấy người lớn vừa thấy một đứa trẻ lễ phép như vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười như hoa: “Ai yo! Cô gái, đây là con trai của cô sao? Sao lại xinh xắn như vậy chứ!”
“Đúng đó, anh cũng không nhìn xem người ta trông xinh đẹp như thế nào, đứa trẻ có thể không đẹp được hay sao?”
Chị của Hàn Nhượng vừa đi vào liền bắt đầu phát bao lì xì: “Cái này là cho cô, cái này là cho con trai của cô, cái này là cho Khương Thích, ủa, Khương Thích đâu rồi?”
Khương Thích trốn trong phòng không chịu ra ngoài.

Người nhà Hàn Nhượng có phải quá nhiệt tình rồi không! Người nhà giàu không phải đều rất nghiêm nghị sao? Tại sao đến lượt người nhà Hàn Nhượng lại nhiệt tình hiếu khách như vậy nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui