Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Mấy người đứng trước mộ Bạc Dạ, Sầm Tuệ Thu liên miên lải nhải nói rất nhiều, từ khi Bạc Dạ rời đi hai vợ chồng dường như đã già đi nhiều tuổi, vốn dĩ là tuổi hưởng phước tuổi già nhưng ai ngờ lại gặp phải đả kích lớn như vậy.

Đường Thi ở một bên cũng cảm thấy đau lòng, cô biết nỗi đau mất người thân có bao nhiêu tê tâm phế liệt nên đối với nhà họ Bạc mà nói cảm giác này cũng hẳn là không dễ chịu.

Đứng một lúc, Đường Thi nắm tay Đường Duy, nói: “Bác à, chúng cháu đi trước đây.”
“Thi Thi.”
Sầm Tuệ Thu lúc này mới nhìn thấy Đường Thi cô gái mà khi Bạc Dạ còn sống yêu thích nhất trong suốt cuộc đời của anh nhưng đáng tiếc vận mệnh trêu ghẹo, tới cuối cùng bà mới nhìn thấy chân tâm của mình.

“Bác không cần nói chuyện quá khứ, đứa nhỏ dù sao cũng là con của Bạc Dạ, cháu sẽ không ngăn cản nó đến gặp ba.”
Đường Thi biết ý nghĩ của Sầm Tuệ Thu nên sớm nói trước.

“Chuyện giữa cháu và Bạc Dạ chỉ có thể là thế này không ai có thể thay chúng cháu tha thứ cho đối phương nhưng cũng sẽ không để ai bị liên luỵ.

Cháu cũng nhìn thấy sự vất vả của hai bác, nếu hai bác cần giúp đỡ thì cứ gọi cho cháu, chỉ cần trong khả năng cháu sẽ giúp hết sức mình.”
“Nhà họ Bạc của chúng ta sao có tài đức gì...” Bạc Lương nắm tay Đường Thi, nước mắt lưng tròng.

“Có được người con dâu tốt như cháu lấy ơn báo oán.

Lúc trước nhà họ Bạc đối xử với cháu như vậy mà cháu còn...”
“Người đều đã không còn rồi, chuyện cũ cứ để nó bay theo gió đi, không còn quan trọng nữa.

Mọi thứ đều chôn vùi trong đất.” Đường Thi hờ hững cười nhẹ, đôi mắt cô đỏ hoe, cô cũng đang cố gắng chống đỡ cảm xúc của mình.

“Đối với mọi người cũng coi như giải thoát đi.

Bác trai, bác gái, xin hai người đừng quá đau thương, Duy Duy trưởng thành rồi nhất định sẽ báo đáp hai người.”
“Tốt lắm, cháu ngoan.” Bạc Lương lau nước mắt: “Cháu ngoan, ông nội chờ cháu trở thành một nam tử hán.”
“Cháu nhất định sẽ mạnh mẽ hơn ba.” Đường Duy nói với ông nội: “Ông ơi ông đừng khóc nữa, ba nhất định cũng hy vọng ông bình an vô sự.”
Lúc mọi người tạm biệt nhau, Đường thị thấy trong suốt quá trình này chỉ có Đường Duy thờ ơ, hoặc có thể nói là bình tĩnh đến mức không hề có cảm giác đau khổ khi mất ba.

Cậu bé bình tĩnh và lí trí đến mức có thể chào ba mẹ Bạc Dạ với vẻ mặt bình thường không hề giống như những đứa trẻ khác.

Có phải do cô đã nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành quá sớm rồi không.

Đường Thi thở dài cảm thấy xót xa khi Đường Duy trưởng thành quá sớm nhưng cô không biết rằng trong lòng Đường Duy đã có kết luận rồi.

Ông ơi, không sao đâu.

Cháu nhất định sẽ đưa Bạc Dạ trở về lần nữa!
Tuy nhiên, sau nửa tháng, một chuyện khiến bọn họ không kịp đề phòng, xử lý đã xảy ra.

Tập đoàn Bạc thị bị bao vây tấn công.

Vì Bạc Dạ liên tiếp vắng mặt không xuất hiện, tập đoạn Bạc thị rối thành một bầy, tất cả mọi người đều muốn tạo phản, còn có người truyền ra tin tức Bạc Dạ đã chết, cũng không biết từ đâu ra.

Bạc Lương tức giận đến mức đập ngay cái gạt tàn thuốc lá trong cuộc họp cổ đông, mảnh vỡ thủy tinh đâm thẳng vào lòng bàn tay ông.

“Tôi còn chưa có chết đâu.

Nhanh như vậy đã có người muốn tạo phản rồi sao?”
Tất cả mọi người đều bị trấn trụ bởi cái khí chất uy nghiêm của Bạc Lương, mấy cái cổ đông lúc đầu còn có tâm tư rục rịch bắt đầu thu liễm lại ý đồ của mình, bọn họ cẩn thận từng li từng nhìn Bạc Lương.

“Ông chủ Lương, thật ra chúng tôi không phải có ý này chỉ là Bạc Dạ hiện tại xuất quỷ nhập thần không gặp được bóng dáng, công ty phải có người lãnh đạo a.”
Ý tứ này nói gần nói xa cũng chỉ muốn nói hoặc là hiện tại Bạc Dạ trở về hoặc là chức vụ đứng đầu liền để người khác đến thay đi!
Bạc Lương sao có thể để tập đoàn Bạc thị mà Bạc Dạ khó khăn vất vẩ lắm mới gây dựng lên được mà nhường cho người khác? Hai tay ông còn đang chảy máu, người đàn ông trung niên tức giận đến mặt mày đỏ bừng nói.

“Tập đoàn của con trai tôi, nó mới đi ra ngoài làm chút việc vặt, tôi đến thay một chút thì một hai mấy người đều muốn tạo phản.

Làm sao, là do tôi ngồi không vững hay là mấy người tính toán cái gì?”
Một vài cổ đông bị giọng nói này của ông dọa đến toàn thân khẽ run rẩy nhưng vẫn có một số kẻ tặc tâm không chết thậm chí sợ hãi cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông chủ Lương, ông đã già rồi không giống với Bạc Dạ.

Hơn nữa trên dưới tập đoàn đều không quen tác phong của ông, việc này đối với sự phát triển lâu dài của Bạc thị sẽ bị ảnh hưởng không tốt.”
Lâm Từ đứng bên ngoài văn phòng nghe thấy mọi người nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.

Phải làm sao bây giờ, hiện giờ ai có thể chèo chống Bạc thị được đây?
Bạc Dạ, cậu nói cho tôi biết, tôi nên đi tìm ai bây giờ?
“Tôi nghe nói có phải Bạc Dạ xảy ra chuyện gì không?” Lời này vừa thốt ra tất cả mọi người đều nhao nhao hưởng ứng nói theo.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi nghe nói Bạc Dạ, Bạc Dạ chết rồi?”
Bạc Lương khí huyết trào dâng, ai có thể chịu được con trai mình bị mọi người xoi mói như thế này? Bọn họ đều ước rằng Bạc Dạ chết sớm để họ nuốt sạch số cổ phần còn lại!
“Phải thay người thôi ông chủ Lương, coi như ông tái xuất giang hồ thì cái thời đại này đã thay đổi rồi không còn như thời của ông nữa.

Thứ lỗi cho tôi đã vô lễ nếu Bạc Dạ không trở lại, ông không thể tiếp quản Bạc thị được!”
“Tôi cũng đồng ý với ông Đỗ.

Chúng ta cũng là cổ đông của tập đoàn Bạc thị, tại sao chúng tôi không có quyền lên tiếng? Ông Lương, tập đoàn Bạc thị cũng không phải là nơi một mình ông làm chủ.”
Lời này giống như đem tất cả cừu hận bốc lên, đem Bạc Lương thành bạo quân chuyên chế độc tài thời cổ đại vậy nhưng cũng có nghĩa là bắt ông không thể không giao ra quyền lực.

Luôn mồm nói vì Bạc thị nhưng tất cả bọn họ là đều muốn chia cắt Bạc thị!
Bạc Lương nghiến răng nói: “Mọi thứ đều phải đợi con trai tôi trở về.”
“Khi nào thì Bạc Dạ mới trở lại?”
Có người sắc bén hỏi lại: “Nếu Bạc Da thực sự không quay lại thì sao?”
Bạc Lương tái mặt: “Không thể nào! Bạc Dủ chỉ là đi ra nước ngoài nghỉ ngơi chút thôi.”
“Ông Lương, ông đừng nói dối chúng tôi.

Hiện tại đang có người nói rằng Bạc Dạ đã chết rồi.

Một người quản lý quan tài và phục vụ mai táng nói cho tôi biết.”
“Ăn nói bừa bãi!” Bạc Lương ra sức phản kháng, mắt đỏ bừng nói: “Bạc Dạ nó.”
“Ông Lương đừng giãy giụa nữa, Trong lòng mọi người đều biết rõ mọi chuyện hơn nữa ông cũng không có người thừa kế, Bạc Dạ cũng không có người thừa kế.

Dựa theo pháp luật thì quyền nắm giữ tập đoàn Bạc thị phải do mấy cổ đông chúng tôi quyết định, ở đây các cổ đông đều có mặt đầy đủ.

Ông…”
“Ai nói không có người thừa kế?” Lúc này, một giọng nữ trong trẻo rõ ràng xuyên qua toàn bộ phòng họp, từ bên ngoài đột nhiên bị mở ra và một bóng người phụ nữ cao gầy mang giày cao gót bước từ ngoài vào.

Mái tóc đen dài được buộc lên thành một chùm đuôi ngựa gọn gàng linh hoạt.

Người phụ nữ mặc một bộ vest lịch sự, ngón tay mảnh mai như ngọc khớp xương rõ ràng và một đôi mắt lạnh như băng trên khuôn mặt trắng nõn.

Bên tay còn nắm một bé trai phấn điêu ngọc trác, dáng vẻ của cô giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ánh mắt của mọi người, làm ai cũng trở tay không kịp!
Không ai nghĩ rằng sẽ có một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện để gây rắc rối, thậm chí có người còn muốn đuổi cô ra ngoài.

Người vừa nãy gây chuyện đã mở miệng hét lên sai sử trợ lý của Bạc Dạ như thể ông ta là chính chủ nhân chỗ này vậy.

“Trợ lý Lâm Từ đâu!”
Nhưng bọn họ không ngờ rằng trợ lý Lâm Từ, người chỉ nghe lời Bạc Dạ lại tới gần người phụ nữ rồi từ từ cúi đầu xuống kiên định nói.

“Cô Đường, mọi thứ đều theo sự phân phó của cô.”
Mọi người đều chấn động!
Đúng lúc này, đối mặt với bầy sói, hổ, báo xung quanh và đôi mắt đỏ hoe của Bạc Lương, Đường Thi lấy ra một xấp giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu từ sau lưng ra, ném lên bàn phòng họp, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người người phụ nữ cao giọng nói.

Trong giây phút đó, trời đất rung chuyển, xé tan đám mây đen mù mịt!
“Ai dám nói Bạc thị đến đường cùng rồi.

Tôi, Đường Thi không đồng ý!”
Tôi Đường Thi, không đồng ý!
Khoảnh khắc cô vừa dứt lời giống như mưa to gió lớn dữ dội cuốn tới, từ mặt đất một cơn cuồng phong nổi lên mang theo sấm sét nổ vang đùng đùng bên tai mọi người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui