Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Đường Thi còn chưa kịp ngăn cản anh lại, đã thấy Bạc Dạ quay người lao vào trong đám người, bóng dáng gầy gò của anh nhanh như một tia chớp, xuyên vào trong đám người áo đen!
Những tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, cuối cùng cô nghe thấy tiếng ai đó hét lên: “Nếu mày cử động nữa thì tao sẽ bắn đấy!”
Đây là ở nước ngoài, mang súng đi ra ngoài là việc bình thường như cơm bữa!
Đường Thi sững người, trong phút chốc cô nhớ đến trận chiến nửa năm trước, cơ thể Bạc Dạ trúng vô số phát súng, rơi xuống vách núi, cô không khỏi hét lên: “Không...!không được!”
Nghe được giọng nói đầy lo lắng của cô, trong lòng Bạc Dạ khẽ cảm động, tiến lên đón họng sung trước mặt, trước khi người đàn ông bóp cò, anh hung hăng giơ chân lên đá vào khẩu súng trong tay hắn ta!
Khẩu súng bay trên không và đáp xuống chân Đường Thi.

Đường Thi nhìn chằm chằm động tác của Bạc Dạ, sau đó anh quay đầu lại hét với cô: “Mau nhặt súng lên!”
Âm thanh ấy xuyên thấu qua phổi, Đường Thi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền nghe theo của Bạc Dạ, nắm lấy khẩu súng vừa được đá về phía cô!
“Chết tiệt!”
Cô nghe thấy đám người mặc áo đen côn đồ phát ra tiếng chửi bới, sau đó Đường Thi liền nâng súng lên, họng súng giống như lỗ đen nhằm vào đầu một tên áo đen
“Dừng tay hết cho tôi!”
Đường Thi dứt khoát, nhanh nhẹn nạp đạn, hét lên ngăn cản người đàn ông đang vung nắm đấm đánh vào tấm lưng mỏng manh của Bạc Dạ, sau đó không chút do dự mà bóp cò.

- một tiếng nổ lớn như xé nát bầu trời!
“Á!”
Những người khách trong quán bar la hét và bỏ chạy tứ tung.

Đường Thi bắn phát súng lần đầu tiên mà không nhằm vào bất cứ thứ gì, nhưng độ sốc của phát súng đủ để khiến tất cả mọi người sợ hãi, thậm chí người đàn ông mặc áo còn yếu ớt loạng choạng và ngã xuống đất.

Hai mắt Đường Thi đỏ như máu: “Tôi đã bảo các người dừng lại, không, nghe, thấy, sao?”
Đừng...!Đừng để bi kịch nửa năm trước tái hiện lại một lần nữa, đừng để bản thân cô trở thành một người nhỏ bé và yếu đuối năm xưa, một kẻ yếu đuối chỉ biết được những người xung quanh che chở mà chẳng biết gì...!Cô không còn là Đường Thi của trước kia nữa, khi không có ai ở bên cạnh để bảo vệ, cô đã có thể tự bảo vệ mình!
Bạc Dạ đấm người áo đen trước mặt, sau đó một lần nữa lao ra khỏi đám đông để đến chỗ Đường Thi, dùng một chiếc dao để chặt đứt khẩu súng trên tay Đường Thi.

Ngón trỏ của anh ta móc cây sào và xoay khẩu súng trong tay cô.

Toàn bộ hành động đều vô cùng trơn tru và trôi chảy, như thể khẩu súng của người khác là một món đồ chơi trong tay anh vậy.

Sau đó Bạc Dạ ôm lấy Đường Thi, ôm cô đứng lên, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đi thôi!”
Đi sao?
Đường Thi còn chưa kịp phản ứng, Bạc Dạ đã ôm lấy cô chạy ra ngoài, đám người đó phản ứng kịp, hét lên: “Đuổi theo!”
“Đi! Chạy về phía trước!” Bạc Dạ ôm chặt Đường Thi trong lòng, dốc hết sức chạy về phía trước.

Đúng lúc đó, Đường Thi lắc lư trong vòng tay anh, càng về sau càng trở nên điên cuồng, cô bắt gặp đôi mắt tuyệt đẹp của Bạc Dạ.

Cùng với hàng trăm tỷ vì sao trên bầu trời nửa đêm ở nước Úc, anh và cô trở thành một đôi tình nhân lánh nạn.

Hai mắt Đường Thi đỏ như máu, còn cơ thể cô thì nóng rực, sự nam tính trên người Bạc Dạ quá mạnh, hoàn toàn vây lấy cô.

Đường Thi cảm thấy toàn bộ sức lực của cơ thể mình đều bị tiêu hao dưới sự xúc tác của thuốc, chân tay cô mềm nhũn, mùi vị lành lạnh của người đàn ông gần như khơi gợi tất cả nội tiết tố và ý thức háo hức trong não cô.

Đường Thi nắm lấy chiếc áo trước ngực Bạc Dạ, cổ họng hơi nghẹn một chút nói: “Chờ một chút...”
Bạc Dạ đứng giữa đường, cách đó không xa có một chiếc xe thể thao chạy tới, đó chính là Bạch Việt, anh ta đã nhận được địa chỉ mà trước đó Bạc Dạ đã gửi.

“Mẹ kiếp, sao bây giờ anh mới đến? Ông đây xém chút nữa bị đánh chết rồi đấy?” Bạc Dạ hô lên, không hề do dự mà nhảy xuống, nhảy từ bên này xe sang bên kia xe, mở cửa ghế phụ ra nói: “Đi thôi!”
“Tôi mới là người phải nói đây này!” Bạch Việt xoay vô lăng, tiếng động cơ của chiếc xe thể thao Lamborghini vang lên, anh ta nhanh chóng tăng tốc, giống như trên đường có một tia sáng bay vút qua vậy: “Tại sao hai người lại chạy ra với bộ dạng như vậy? Anh lại đi gây chuyện à?”
“Chết tiệt, đánh không lại chứ sao, bọn chúng nhiều người như vậy, ông đây cũng không phải thần thánh giáng thế.

Đừng nói nhảm nữa, bọn chúng không chủ động khiêu khích tôi thì sao tôi phải đi khiêu khích bọn chúng cơ chứ?” Bạc Dạ ôm Đường Thi trong tay thông qua lớp áo vét, nói: “Lúc nãy vừa xong tôi định đi quán bar gần đây tìm Đường Thi, nhưng vừa bước vào cửa đã thấy bọn họ đang bắt nạt người phụ nữ của tôi, nếu đổi lại là anh thì anh có chịu đựng được không? “
Bạch Việt liếc nhìn Đường Thi đang run rẩy trốn trong vòng tay của Bạc Dạ, cao giọng nói: “Đúng là chịu không nổi!”
Vì vậy, anh ta xoay tay lái một lần nữa và hô lên: “Đi thôi! Quay lại đó!”
“Quay lại đó làm gì chứ?”
Bạc Dạ liếc nhìn kính chiếu hậu: “Bọn họ chạy ra ngoài quán bar, đuổi kịp theo rồi.”
“Đi thôi!” Bạch Việt mạnh bạo đạp ga “Phía sau có hai tay súng bắn tỉa, đạn đều được trang bị đầy đủ.

Đi thôi, anh phải báo thù cho người phụ nữ của mình!
Bạc Dạ thổi còi và quay ra đằng sau sờ một chút, đúng như dự đoán, anh đã chạm vào một khẩu súng bắn tỉa dài.

Anh dùng một tay lấy nó và nạp đạn một cách thuần thục.

Anh vẫn ôm Đường Thi bằng tay còn lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Bạc Dạ không để ý thấy cơ thể Đường Thi có gì đó không ổn, anh nghĩ cô chỉ sợ hãi nên đưa tay sờ trán cô: “Không sao đâu, còn có anh ở đây.”
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh ra đầu gió.” Bạch Việt bấm còi, ngang ngược lái xe vượt lên đường.

“Được rồi, tôi nguyện hy sinh tính mạng vì quân tử, cùng anh kiêu ngoạn khắp nước Úc.”
Bạc Dạ nâng súng bắn tỉa lên, bật hồng ngoại nhắm vào chân của một người áo đen, khóe môi nhếch lên: “Ông đây không ra oai, bọn chúng thật sự quên mất ông đây là ai rồi.”
“Đúng vậy, suy cho cùng ở nước Úc anh cũng là người được mệnh danh là Đại ma vương.” Bạch Việt cười cười, Bạc Dạ cầm cây súng bắn tỉa ném cho Bạch Việt.

Anh ta điều khiển xe lùi lại, càng ngày càng gần nhóm người áo đen đang lao ra, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một họng súng bắn tỉa nhỏ từ trong xe thể thao thò ra từ cửa sổ ô tô!
“Chết tiệt, bọn chúng có súng bắn tỉa!”
Một người áo đen hét lên: “Đừng đuổi theo nữa! Bọn chúng có súng!”
Nhưng đã quá trễ rồi!
Bạch Việt cầm súng bắn tỉa bóp cò liên tục, một loạt đạn bay tới, dưới chân bắn ra một hàng đạn, trực tiếp phá vỡ đội hình của bọn họ!
Trước khi họ có thể né tránh, Bạc Dạ đã bắn đạn từ phía bên kia một cách chính xác!
“Á!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, chính là người áo đen lúc nãy đã tát Đường Thi, một viên đạn bắn vào xương bánh chè của hắn, tình cờ nằm ở khe hở giữa hai xương, làm cho hắn đau đớn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt hét lên một tiếng, toàn thân hắn ta không ngừng co giật!
“Anh kiêu ngạo như vậy, có thể so với sự ngạo mạn của Thất Tông Tội Lý rồi đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui