Bạc Dạ sững người.
An Như thừa lúc anh không chú ý mà ôm chầm lấy cổ anh rồi hôn một cái.
Anh vô thức lùi về sau vài bước khiến nụ hôn của An Như trượt sang bên khoé miệng.
An Như bĩu môi, ấm ức nói: “Anh Bạc Dạ, anh thay đổi rồi!”
Bạc Dạ không đáp lại, anh chỉ vỗ vỗ lên vai An Như: “Đừng nghịch ngợm nữa, mau buông ra nào.” An Như mang vẻ mặt chịu ấm ức đành buông anh ra, sau đó đổi thành nắm lấy tay Bạc Dạ.
Trước đây những hành động này đối với họ mà nói thì quen thuộc vô cùng, An Như đem tất cả sự nhiệt tình của mình ra để đối đãi với Bạc Dạ, thế nhưng bây giờ… An Như vô thức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, hàng lông mi rủ xuống, cô cứ cảm thấy Bạc Dạ có điểm gì đó bất thường.
Bạc Dạ để mặc cô ta nắm tay mình đi.
Vào giờ tan tầm, họ đi qua sảnh lớn, có vài nhân viên trông thấy Bạc Dạ bị một cô gái nắm tay bước ra, ai nấy đều kinh ngạc che miệng.
“Cô gái kia là ai?”
“To gan quá đi mất! Trời ơi!”
“Cô ta lại nắm tay cậu Bạc Dạ như thế ư? Cậu Bạc Dạ lại không đuổi cô ta đi à? Thật không thể tin nổi!”
“Xong rồi….cậu Bạc Dạ có tình yêu mới rồi…”
Những lời đàm tiếu kia không tránh khỏi lọt vào tai An Như.
Cô ta chau mày, quay đầu lại nhìn, đám người nọ lại giả vờ đang bận rộn tăng ca giống như những lời vừa rồi không phải là từ miệng họ nói ra vậy.
Hừm, lũ người khốn khổ không ăn được thì đòi đạp đổ.
An Như trợn mắt trắng rồi theo Bạc Dạ bước vào thang máy.
Mấy người họ tới bãi đậu xe, lúc này Lâm Từ mới được coi là đưa đón Bạc Dạ xong.
Cậu ta cúi mình lạnh lùng lên tiếng: “Tạm biệt anh Bạc Dạ.”
Bạc Dạ trông rất bình tĩnh, khẽ nhướng mày rồi nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
Đưa Bạc Dạ xuống tầng là công việc hằng ngày của cậu ta.
Lâm Từ cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta quay người rời đi ngay.
Bạc Dạ mở cửa xe rồi nói: “Lên xe đi, anh lái xe đưa em đi.”
“Ối! Anh Bạc Dạ tự mình lái xe đưa em đi ư?”
An Như bất ngờ há hốc mồm, nhảy lên ghế phụ giống như một đứa trẻ.
“Trước giờ đều là người tài xế với vẻ mặt u ám của nhà anh đưa đón em, em chán muốn chết lên được, cuối cùng anh cũng chịu tự mình lái xe đưa em đi rồi.”
“…” Bạc Dạ nghe An Như ríu rít bên tai, trầm mặc không nói gì.
Anh khởi động xe, sau đó thành thục quay xe ra khỏi bãi.
An Như vừa ngắm nhìn nội thất trong xe anh vừa nói: “Anh Bạc Dạ, tư thế lái xe của anh thật đẹp trai quá đi, em chụp ảnh lại được không.”
Hơi ồn ào rồi đây.
Bạc Dạ khẽ chau mày, sau đó anh nhẫn nại cáu kỉnh nói: “Nhưng mà không được làm quá đâu đấy.”
Đây chính là đồng ý rồi!
An Như vô cùng đắc ý lấy chiếc điện thoại Meitu ra, tiến gần vào Bạc Dạ rồi chụp chung một tấm ảnh.
Trong ảnh, Bạc Dạ không nhìn thẳng vào ống kính mà chỉ chăm chú vào việc lái xe.
Chỉ một bức ảnh thế này cũng đã chụp được góc nghiêng anh tuấn và sống mũi thẳng tắp của anh, thoạt nhìn còn ngỡ là trông giống ngôi sao nam lạnh lùng nào, góc trái phía dưới là An Như đang nhìn vào ống kính cười tươi như hoa.
Một bức ảnh chụp chung mà một nóng một lạnh đối lập rõ ràng.
An Như ở bên cạnh kích động tự sướng, Bạc Dạ thì chỉ chăm chú lái xe, thi thoảng đáp lại qua loa những câu hỏi mà cô ta đưa ra.
Ngoài ra, ánh mắt anh đều tập trung nhìn đường phía trước.
An Như cảm thấy đàn ông mà cao quý lạnh lùng như thế này thực sự rất có phong độ, thế là cô ta lại lén lút chụp lấy mấy bức ảnh mà chỉ có mình anh đang lái xe, sau đó lưu vào điện thoại.
Đến nơi, Bạc Dạ đi báo danh.
Năm phút trước, Lâm Từ đã giúp anh đặt căn phòng lớn nhất.
Sau đó, anh bước vào, bên trong đã có nhân viên đợi sẵn để phục vụ.
“Ơ…” Lúc đi ngang qua cửa sổ, An Như sững lại một chút, hình như cô trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô lẩm bẩm: “Kia có phải Phó Mộ Chung không nhỉ? Anh ta có bạn gái rồi à? Cô gái ngồi đối diện anh ta cũng xinh đẹp thật đó chứ.”.