Đường Duy được Bạc Dạ đón đi về biệt thự nhà họ Bạc.
Mẹ của Bạc Dạ, bà Sầm Tuệ Thu vừa nhìn thấy cậu bé liền sững sờ.
Bà khẽ bẩm bẩm, nước mắt liền rơi xuống: “Cháu là...cháu trai...của nhà họ Bạc chúng ta phải không?”
Đường Duy không nói, sự bi thương tron mắt của Sầm Tuệ Thu trông có vẻ là thật, nhưng cậu không muốn quan tâm.
“Bố mẹ cháu là ai?”
“Mẹ cháu là ai không hề quan trọng với mọi người.”
Đường Duy mỉm cười, cậu bé năm tuổi thật tinh ranh: “Đối với cháu, việc bố cháu là ai tự nhiên cũng không quan trọng.”
Bạc Dạ vừa đỗ xe xong và đi vào liền nghe thấy những lời đó của Đường Duy, anh tức giận đá cửa: “Con có ý gì?”
Đường Duy nói: “Chính là theo nghĩa đen.”
Sầm Tuệ Thu có thể nhìn ra oán niệm của cậu bé này rất lớn, đặc biệt là với nhà họ Bạc, nên cũng không dám bước lên ôm cậu bé mà cứ nhìn cậu bé như vậy: “Mẹ cháu...vẫn sống tốt chứ?”
Đường Duy mỉm cười ngọt ngào: “Trong tù đều ăn cơm của nhà nước, cho nên mẹ cháu sống rất thoải mái.”
Bạc Dạ vừa nghe thấy liền tức giận, anh xách Đường Duy lên: “Con học ai cách nói chuyện kiểu chọc ngoáy như vậy hả?”
Anh cười khẩy: “Là Đường Thi dạy con nói phải không?”
Đường Duy không chút sợ hãi: “Ai dạy cháu nói sao? Mọi người xung quanh đều nói với cháu như vậy.
Họ nói mẹ cháu từng ngồi tù, nói mẹ cháu từng giết người, tính ra, hôm qua chú cũng nói trước mặt mẹ cháu một lần.”
Trái tim Bạc Dạ khẽ nhói lên, anh thả cậu bé xuống và nghiến răng nói: “Có phải con đã học được kỹ năng từ mẹ con và đến đây chọc tức bố không?”
“Chê cháu chọc giận chú sao, vậy đưa cháu về đi.”
Đường Duy nhìn anh: “Chú muốn dùng cháu để uy hiếp mẹ cháu, nhưng chú làm như vậy chỉ khiến mẹ con cháu càng hận chú mà thôi.”
Càng hận chú!
Cuối cùng cũng thừa nhận, họ hận anh, hơn nữa sự thù hận này đã thấm sau vào da thịt và trở thành một thói quen rồi.
Chỉ cần là những nơi mà Bạc Dạ xuất hiện, Đường Thi sẽ hoảng hốt lo sợ và nhanh chóng muốn chạy trốn.
Cho nên suốt năm năm qua, cô chuyển từ Hải Thành đến Lam Thành, chỉ để trốn thoát khỏi anh!
Bạc Dạ không biết tại sao lại tức giận như vậy, anh ném vỡ rất nhiều đồ đạc.
Sầm Tuệ Thu buồn bã đứng sau khuyên bảo anh: “Dạ nhi, con đừng ném nữa....”
Bạc Dạ cười khẩy rồi bước lên lầu, Đường Duy ngồi trên ghế sofa bên dưới với vẻ mặt không cảm xúc.
Hai bố con ngay cả khi tức giận cũng giống hệt nhau.
Sầm Tuệ Thu gọi người đến dọn dẹp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Duy, bà nói một cách đau lòng: “Dọa cháu rồi phải không....?”
Đường Duy lắc đầu: “Không ạ.”
Nhưng đôi mắt cậu bé đỏ hoe, rõ ràng là đang sợ hãi.
“Cháu...cháu tên là gì?” Sầm Tuệ Thu rất thích đứa trẻ này, vì vậy muốn hỏi tên của cậu bé.
Đường Duy quay sang nhìn bà: “Cháu tên là Đường Duy, duy trong duy nhất, mẹ cháu nói từ này đại diện cho chỉ một và hy vọng.
Sầm Tuệ Thu không dám hỏi về tình hình hiện tại của Đường Thi, nhưng Đường Duy vậy mà lại nhắc đến, bà tiếp tục hỏi cậu bé một cách thận trọng: “Mẹ cháu....”
“Chuyện của mẹ cháu không cần phu nhân phải lo lắng.”
Nhìn cậu bé, chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng rất tinh ranh, ngay cả việc sự dụng kính ngữ cũng mang theo dáng vẻ xa cách như vậy.
Sợ rằng sau này muốn tiếp cận cậu cũng khó...!
Sầm Tuệ Thu nghĩ ra một cách nói phù hợp: “Đường Duy này, thực ra...năm đó bố mẹ cháu....”
“Không cần phải nói với cháu, cháu biết ạ.” Đường Duy trực tiếp tiếp lời bà: “Họ đều nói rằng mẹ cháu có tội, nói mẹ cháu đã giết người, cho nên bị trừng phạt, cháu hiểu điều đó.
Chúng cháu chính là trừng phạt đúng tội.”
Chúng cháu chính là trừng phạt đúng tội.
Cậu bé rõ ràng đã nói những lời đánh mình rơi xuống địa ngục, nhưng lại khiến cho trái tim của Sầm Tuệ Thu đau đớn theo.
Đứa trẻ này, thực sự là rất hận bọn họ...!
Đường Duy không quan tâm đến việc cậu đã làm tổn thương trái tim của lão phu nhân và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm nặng nề, không nhìn thấy bình minh..