Ngày hôm sau, khi Đường Thi tỉnh dậy thì trông thấy một chiếc chăn lông đắt tiền đang đắp trên vai mình, đó là chiếc chăn được Bạc Dạ đặt làm riêng, phần đuôi của tấm chăn có thêu tên viết tắt của anh.
Hai chữ B.D, giống như ngọn lửa bừng lên trong ánh mắt của cô, Đường Thi giống như bị kích thích liền quăng chiếc chăn xuống mặt đất, thở hổn hển.
Đường Duy bị động tác vừa rồi của cô làm cho kinh ngạc, cậu bé mở to mắt ngẩng đầu nhìn cô: “ Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Mẹ không sao…” Đường Thi ổn định lại tâm trạng đang hoảng loạn của mình, Bạc Dạ đắp chăn giúp mình…làm sao có thể như thế được?
“Đêm qua mẹ lại qua ngủ chung với con à.” Đường Thi vuốt ve khuôn mặt Đường Duy: “Đã hạ sốt chút nào chưa? Mẹ phải đi rồi.”
“Đừng đi mà, mẹ!”
Đường Duy kéo vạt áo của Đường Thi, lại khẽ lên tiếng: “Mẹ ở bên cạnh con một hôm nữa có được không?”
Đường Thi trông thấy giọt nước mắt tròn xoe trong mắt Đường Duy, trong lòng liền cảm thấy không nỡ, liền thở dài nói: “Mẹ không qua đêm ở đây được, mẹ ở lại với con đến chiều được không?”
Đường Duy mắt đỏ hoe gật đầu: “Con không muốn mẹ đi…Con không muốn ở một mình trong căn phòng lớn thế này đâu.”
Lẻ loi đơn côi, không người thân thích và không chút hơi ấm.
Đường Thi vỗ về an ủi Đường Duy, sau đó cô xuống tầng dưới nấu bữa sáng cho cậu bé, động tác thành thục giống như việc này đã được thực hiện rất nhiều lần.
Bạc Dạ dậy từ sớm đi từ trên tầng xuống, khi anh trông thấy bóng dáng cô trong bếp thì vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc anh như được quay ngược trở lại năm năm về trước, mỗi ngày Đường Thi đều kiên trì dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho anh, tuy nhiên anh chưa từng mang đi một lần nào cả.
Nhưng lúc này lại lần nữa được trông thấy bóng dáng của cô trong gian bếp, cảm giác quen thuộc đó lại dâng lên, Bạc Dạ đứng ở cửa tháng máy, bỗng chốc ngơ ngẩn.
Đường Thi mang trứng ốp la và bacon từ trong bếp đi ra, khi cô trông thấy Bạc Dạ, cô lạnh lùng lên tiếng, giống như những việc cô làm chỉ là việc công phải làm hàng ngày: “ Xin lỗi anh, tôi đã dùng thực phẩm trong tủ lạnh nhà anh.”
Giọng nói của cô lạnh lùng vô cùng, nhưng rõ ràng là cô nhớ tất cả mọi thứ, bao gồm cả từng thứ đồ gia dụng trong căn bếp, mọi thứ đều mang mùi vị của hồi ức…
Đôi vai của Đường Thi run rẩy, đứng đối diện với Bạc Dạ như vậy, cô tự nhủ với bản thân rằng không được lo lắng, cô đã không còn gì để mất nữa rồi!
Bạc Dạ cảm giác được sự run rẩy khe khẽ của Đường Thi, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo cô hồi lâu, mới lạnh nhạt thốt ra một chữ: “Ừ.”
Nhìn xem, cái bộ dạng sao cũng được của anh, Đường Thi thấy vốn dĩ là tự mình suy nghĩ quá nhiều, bị hồi ức ngày xưa làm tổn thương, xem ra từ đầu đến cuối đều chỉ là một mình cô suy nghĩ như vậy mà thôi.
Đường Thi bưng đồ ăn sáng quay về phòng của Đường Duy, cô nhanh nhẹn dùng chân đóng cửa lại, ngăn cách Bạc Dạ ở bên ngoài.
Bạc Dạ làm như chưa hề xảy ra chuyện gì tiếp tục đi xuống tầng dưới, anh lại trông thấy trên bàn bếp có một phần trứng ốp la nữa, khuôn mặt người đàn ông gặp sóng to gió lớn cũng không biến sắc cuối cùng cũng xuất hiện lên chút gợn sóng.
Năm phần chín, còn để chảy lòng đào ra…trứng ốp la.
Đây đã từng bữa sáng quen thuộc nhất của anh vào năm năm về trước.
Rất nhiều chuyện xưa cũ gợi lên từ những vết nứt nơi sâu thẳm nhất trong đầu anh, vụt loé lên trong phút chốc, anh cảm thấy trong lòng có gì đang run rẩy, một nỗi đau xót không kịp trở tay mà tràn vào trong tim.
Một tia hoảng hốt thoáng vụt qua khuôn mặt anh tuấn của Bạc Dạ, đôi con ngươi của anh thu nhỏ lại vài phần, những ngón tay buông thõng bên cạnh thân mình bất giác siết chặt lại.
Những thước phim vụn vặt trong cuộc sống trước đây anh chưa từng nghiêm túc nhìn nhận, bây giờ lại trở thành những kỷ niệm để anh nhung nhớ.
Đường Thi làm cái này là…đặc biệt để riêng cho anh ư?
Cô không ăn trứng không chín hết, chỉ có anh…mới có thói quen ăn trứng ốp la chín một nửa..