Giây phút lời nói vừa dứt, tiếng mưa bên tai bỗng chốc lớn hơn, giây phút mưa rơi như trút nước, chiếc ô trên đỉnh đầu của bọn họ cũng khẽ rung.
Nước mưa dọc theo vầng trán ướt đẫm mà lăn xuống chiếc sống mũi xinh đẹp, rồi lại tiếp tục lăn xuống chóp mũi, khuôn mặt của Đường Thi cứ như vậy mà trở nên tái nhợt, ngước nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình.
Cảm nhận được cơn mưa đang ngày càng lớn dần, anh ta nghiêng chiếc ô về phía cô, gió mưa đều trút lên người anh ta.
Mưa gió đều hất lên người anh ta, cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mưa trước mặt, dường như trở lại đêm nằm mơ thấy khuôn mặt mờ ảo của một chàng thiếu niên khiến lòng người kinh ngạc đó.
Tô Kỳ che ô hồi lâu, một nửa thân người đã ướt như chuột lột, anh ta chăm chú nhìn Đường Thi một hồi lâu rồi mới nhoẻn miệng cười, anh ta có một đôi mắt khá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta muốn dùng cụm từ cao quý để hình dung, anh nói: “ Trời mưa mà em làm gì vậy? Tự mình đi tìm sự buồn bực cho mình hả? Làm như em chết đi rồi sẽ có người nhớ đến vậy.”
Hoá ra đau đớn đến tột cùng chính là chút đả kích này cũng đã không còn được coi là gì nữa, Đường Thi học theo điệu bộ của anh ta cười, và nói: “Đúng thế, hoàn toàn chẳng có ai thèm quan tâm.”
Tô Kỳ hắng giọng một tiếng, sau đó anh ta giữ bả vai của cô và đi về phía trước, tay còn lại anh ta đẩy cửa quán cà phê ra.
Ánh sáng từ bên trong chiếu ra giống như đang xuyên qua bóng tối tạo thành một cái hang động, ánh sáng màu vàng ấm áp rọi lên khuôn mặt của Đường Thi, lúc này cô mới sực phát hiện ra mình đã bị dẫn vào bên trong quán cà phê rồi.
Bên trong không một bóng người, nghĩ cũng phải, trời mưa gió cũng chẳng có ai lại đặc biệt ra ngoài uống cà phê cả.
Tô Kỳ đứng bên cạnh cánh cửa thu ô lại, đặt vào trong giá để đồ, tiếp đó cởi áo khoác ngoài treo lên giá, sau cùng anh ta tiện tay cầm lấy chiếc điều khiển, anh ta mở điều hoà chỉnh đến chế độ nóng lên.
Đường Thi trông lấy loạt hành động của anh ta mới tỉnh ngộ: “Anh là…”
“Chủ quán.” Tô Kỳ lẳng lặng điền thêm mấy chữ vào cuối câu, rồi mới xắn tay áo lên đi về phía Đường Thi, ánh mắt lướt qua trước ngực cô rồi sững lại một chút, quần áo của Đường Thi đã ướt sũng cả, nước mưa đang theo từng đường cong trên cơ thể cô chảy xuống.
Tô Kỳ tỉnh bơ đi vào bên trong lấy ra một chiếc áo sơ mi nam, rồi đặt lên bên cạnh chiếc quầy trước mặt: “Em đi thẳng rẽ trái là nhà vệ sinh.”
Ý của anh ta là ở đó có thể thay đồ.
Đường Thi nhìn chiếc áo sơ mi, khẽ nói một câu cảm ơn.
Sau đó cô gái cầm chiếc áo đi vào nhà vệ sinh, Tô Kỳ dõi theo bóng lưng thẳng tắp của cô hồi lâu rồi mới thu lại tầm mắt, nở một nụ cười mang ý vị sâu xa.
Khi Đường Thi bước ra ngoài sắc mặt cô vẫn tái nhợt, Tô Kỳ quen tay pha cho cô một ly mocha, tiện tay vẽ lên trên một đoá hoa: “Cầm lấy, không tính tiền của em đâu.”
“Cảm ơn anh.” Đường Thi lại nói cảm ơn thêm lần nữa, sau khi uống cà phê nóng thì sắc mặt của cô mới bớt tái nhợt đi được đôi chút.
Trước đó do nhất thời kích động mà nửa đêm lao ra ngoài, bây giờ lưu lạc ở quán nhà người ta với bộ dạng nhếch nhác không ra làm sao, thật mất mặt quá đi mất.
“Không cần cảm ơn, nhưng mà em phải lấy thân báo đáp, tôi không để tâm đâu.” Tô Kỳ kiêu ngạo cười: “Trùng hợp là hôm nay trong quán không có ai làm ca đêm nên tôi mới phải qua đây xem sao, em lại gặp phải chuyện gì rồi chăng?”
Đường Thi ngước nhìn gương mặt đẹp trai của Tô Kỳ, khẽ giọng nói: “Quán này là một mình anh mở à?” Anh đường đường là cậu ấm nhà họ Tô có việc gì mà lại nghĩ không thông, đi mở một tiệm cà phê yên lặng không tên không tuổi thế này.
“Rảnh quá không có việc gì làm.”
Tô Kỳ bưng một hộp pudding từ trong quầy ra, sau đó đưa đến trước mặt Đường Thi và ngồi xuống, bên ngoài cửa sổ mưa gió lẫn lộn, nhưng không khí bên trong quán lại rất ấm áp.
Chiếc điều hoà phát ra những tiếng ù ù, từ từ phả ra hơi ấm lấp đầy không gian bên trong quán cà phê, Đường Thi uống chút cà phê rồi mới từ từ ổn định lại tâm tình, nghĩ lại bản thân mình trước đó có ý nghĩ muốn chết đi cho xong, cô tự chế nhạo mình cười lên một tiếng..