Giọng nói đanh thép của người phụ nữ truyền vào màng nhĩ của Tô Kỳ.
Trong lúc khiếp sợ tột độ, người đàn ông gắng dùng sức ôm lấy cô, anh ta khoác lên người cô một chiếc áo khoác khác để che đi chiếc áo sơ mi đã ướt sũng gần như trong suốt kia.
Anh ta bế cô lên.
Đường Thi hơi giãy dụa: "Anh thả tôi ra!".
Tô Kỳ không nói chuyện.
Anh ta im lặng hồi lâu, sau đó trực tiếp đưa cô đến chiếc xe ở cửa khẩu cách phía trước cửa hàng không xa.
Hai người đều dầm mưa.
Bộ dạng nhếch nhác của họ giống như một đôi uyên ương đang liều mạng chạy trốn.
“Em đang phát sốt đó, em không biết sao?".
Thân thể của cô nóng đến kinh người.
Trông Đường Thi rất ốm yếu, nhưng ánh mắt lại trong suốt và rất trấn tĩnh cô nói với anh ta: "Chuyện đó cũng không liên quan đến anh cả!".
"Đúng vậy, không liên quan gì đến ông đây, là ông đây ăn no rửng mỡ thương hại em được chưa!".
Tô Kỳ vừa chửi vừa khóa cửa xe lại, sau đó anh ta trực tiếp khởi động xe, đạp chân ga.
Đường Thi hung hăng đập vào cửa sổ: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Thuê phòng!"
Tô Kỳ tức giận mắng: "Câm miệng! Nếu em còn làm loạn, anh sẽ trực tiếp đâm xe xuống cầu, rồi chúng ta cùng nhau chết đó!"
Đường Thi bị cơn tức giận không rõ nguyên do của anh làm cho rùng mình.
Trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô nhìn anh ta đến mức Tô Kỳ phải nổi khùng: "Em nhìn cái gì? Chưa thấy một anh chàng đẹp trai nào tính tình kém như anh sao?".
Chưa...chưa từng.
Trời đổ mưa to, bị mưa lớn gột rửa nên đường cái vừa ướt vừa trơn trượt.
Điều kiện thời tiết này càng làm người ta dễ tức giận.
Tô Kỳ phớt lờ tiếng la hét của Đường Thi.
Anh nhấn ga hết mức, giống như là từ mặt đường trôi đi vậy, tốc độ nhanh như một tia chớp.
Vô số lần Đường Thi đã nghĩ bọn họ sắp tông vào chiếc xe trước mặt mình, nhưng Tô Kỳ lại né tránh ngay tức khắc.
Anh lái xe như thể đi tìm cái chết vậy.
Cổ họng của Đường Thi trở nên khàn đặc.
Khi cô đến cửa biệt thự nhà họ Tô, toàn thân đều đã trở nên tê liệt.
Tô Kỳ bế cô ra khỏi xe.
Sau đó, bất chấp sự phản kháng của cô, anh ta bế cô vào biệt thự, sau đó đi thẳng vào phòng tắm riêng trên tầng hai.
Anh ta mở nước nóng rồi trực tiếp ném cô vào bồn.
“Biết bơi không? Đừng tự dìm chết chính mình."
Tô Kỳ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi tới phòng kế bên thay quần áo của mình.
Sau khi thay quần áo xong, anh ta trở về, đi thẳng vào phòng tắm của Đường Thi.
Sắc mặt cô gái tái nhợt nhìn anh: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?".
“Nảy sinh lòng tốt, thương hại em thôi.” Tuy rằng đầu óc anh ta hơi bù xù, nhưng hình tượng đã tốt hơn ban nãy rất nhiều.
Người đàn ông này có khuôn mặt lai Mỹ, hai tay ôm ngực, nhếch mép cười với cô: “Em nên cảm thấy may mắn vì hiện tại tính tình tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu không thì em đã sớm mang thai rồi”.
Đường Thi không muốn nghe những gì anh ta nói.
Người đàn ông này chính là ‘miệng chó không thể mọc được ngà voi’.
“Anh, anh làm gì ở trên lầu mà gây tiếng động mạnh thế?” Tô Phi Phi tay cầm khoai tây chiên bước vào phòng tắm tầng 2.
Thời điểm nhìn thấy mọi thứ trước mặt, cả người cô ta giật mạnh.
Cô ta giật mình lùi lại một bước: “Đường Thi?".
Đường Thi lui vào trong nước, vẻ mặt xấu hổ, cô không có mặt mũi nào để chào hỏi.
"Mẹ kiếp! Tô Kỳ, anh đang làm cái gì vậy!".
Tô Phi Phi chỉ vào Đường Thi lại chỉ vào anh trai của mình, "Anh thật lợi hại nha, anh đã đem được người ta về nhà rồi hả, chết tiệt, hai người thành một đôi rồi sao?"
"Thành cái rắm ý."
Tô Kỳ lấy chân đạp cửa bước ra ngoài: "Em đi tìm một bộ quần áo cho cô ấy mặc đi, nhân tiện đi lấy thuốc cảm đến cho cô ấy uống."
Tô Phi Phi mặt xem thường nói: "Anh không có chân tay sao?".
“Phòng của em giống như một cái chuồng chó, anh không muốn vào.” Tô Kỳ đẩy em gái ra sau đó đóng cửa lại: “Lấy được thì lại vào!”
Mười phút sau, Tô Kỳ đưa một bộ quần áo mới mà Tô Phi Phi mang tới cho Đường Thi thay.
Đường Thi liếc mắt nhìn cái mác, giá là năm số tám..