Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Giang Siêu nói năng hùng hồn, miêu tả cụ thể, kỹ càng và dễ hiểu hơn nhiều.

Một trăm tên trưởng lão đối diện nghe vậy đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt nóng bỏng.

So với cái bánh vẽ lớn của Tây Phong Minh, những lời nói của Giang Siêu mới thật sự mang tính thực tế.

Cho dù là loại người tư tưởng cứng nhắc nhất cũng có thể phân biệt được tốt và xấu. Aỉ cũng có thể thấy được những lợi ích mà Giang Siêu mang đến cho tộc Dạ Lang, có thể nói là tương lai tươi sáng.

“Giang huynh đệ, các thị tộc khác có thể tham gỉa tuyển dụng công nhân do ngươi tổ chức hay không?” Lúc này, một vị đại diện cho một tiểu thị tộc hỏi. Hắn ta lo lắng tiểu thị tộc sẽ bị đại thị tộc xa lánh, ví dụ như là đại thị tộc Đông Ly thị.

“Đương nhiên là được rồi. Ta vừa nói sẽ làm cho tộc Dạ Lang giàu đến chảy mỡ, chỉ cần ngươi là người của tộc Dạ Lang là có thể tham gia. Yên tâm đi, thê tử ta cũng sẽ không bạc đãi bất cứ một người nào trong tộc Dạ Lang, dù ngươi là Đông Ly thị, Nam Minh thị, Bắc Quỳnh

thị, hay là các thị tộc khác.”

Nói đến đây, Giang Siêu quay người gật đầu với Đông Ly Nguyệt. Đây là lúc Đông Ly Nguyệt nên tỏ thái độ.

Thấy ánh mắt Giang Siêu, nghe hắn cứ mở miệng ra là gọi mình là thê tử, trong lòng Đông Ly Nguyệt không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.

Tuy rằng nàng biết Giang Siêu chỉ đang giúp nàng lên làm tộc vương, mới có thể gọi như thế với người ngoài, nhưng mà trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất thích thú.

“Lời nói từ người đàn ông của ta chính là lời nói mà ta muốn nói. Ta chỉ biết coi chấn hưng tộc Dạ Lang là nhiệm vụ của mình, sẽ không thiên vị bất cứ thị tộc nào.”


Đông Ly Nguyệt vừa dứt lời, đám tộc lão ngồi đối diện lập tức bàn tán xôn xao, người người rỉ tai thì thầm, ai cũng vô thức gật đầu.

Thấy cảnh này, Giang Siêu hơi mỉm cười, xem ra không cần phải lo lắng về chuyện bầu chọn nữa rồi.

Tộc Dạ Lang vẫn luôn sống trong cảnh nghèo khổ, bây giờ nhìn thấy hy vọng thoát khỏi cuộc sống vất vả, đương nhiên là aỉ cũng bắng lòng chạy về phía ánh sáng.

Mà người đàn ông trước mắt này chính là người có thể mang đến ánh sáng cho bọn họ.

Ai cũng biết hắn có bản lĩnh cực kì lớn, mới tới tộc Dạ Lang ngày đầu tiên đã giải quyết được vấn đê tưới ruộng đã từng gây bối rối cho tộc Dạ Lang rất nhiều năm.

Và hắn cũng giải quyết được mâu thuẫn giữa Đông Ly thị và Nam Minh thị. Mới ngày hôm qua thôi, hắn còn tạo nhiều việc làm cho người trong tộc Dạ Lang, còn có cả phát tiền phát lương thực nữa.

Đối với bọn họ mà nói, lợi ích thật sự mớỉ là điều mà bọn họ cần nhất. Mạnh miệng hứa hẹn chỉ có tác dụng nhất thời, lại chẳng là gì so với lợi ích thực sự cả.

“Ta đồng ý chọn Đông Ly Nguyệt làm tộc vương. Có ai chọn giống ta không?” Một người của một tiểu thị tộc sốt ruột đứng dậy, lớn tiếng nói.

Đồng thời, hắn ta còn không quên nhìn xung quanh.

Hắn ta vừa đứng dậy, lập tức có khá nhiều người đứng dậy theo. Có khoảng năm mươi vị tộc lão trong số một trăm vị tộc lão đứng dậy, trong đó có một số tộc lão đến từ Nam Minh thị Bắc Quỳnh thị, cũng như các tộc lão của một số

tiểu thị tộc, và Đông Ly thị thì đương nhiên là đứng lên hết.

Tình huống này khiến Tây Phong Minh cảm thấy ngạc nhiên. Còn chưa bắt đầu bỏ phiếu, thuyết khách của Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương còn chưa lên tiếng, mà những người kia đã sốt ruột chọn Đông Ly Nguyệt là sao hả!

Bởi vì nguồn gốc mọi lợi ích đều là Giang Siêu, cho nên đám tộc lão đương nhiên là ủng hộ thê tử Đông Ly Nguyệt của Giang Siêu. Bọn họ sợ mình biểu hiện chậm, sẽ làm Giang Siêu không thấy biểu hiện của bọn họ.

Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương nhìn nhau, cùng nở nụ cười bắc đắc dĩ. Nam Minh Phong dẫn đầu nói: “Nam Mình Phong ta quyết định rút khỏi tuyển chọn tộc vương. Nam Minh thị, các ngươi có thể có lựa chọn khác. Có điều, nếu Nam Minh Phong ta có thể bỏ phiếu thì ta sẽ bỏ một phiếu cho Nguyệt chất nữ.”

“Ta cũng có quyết định rút khỏi tuyển chọn giống Phong tộc trưởng. Bắc Quỳnh thị, các ngươi có thể có lựa chọn của riêng mình. Nhưng ta cũng giống Phong tộc trưởng, hoàn toàn ủng hộ Nguyệt chất nữ.” Bắc Quỳnh Phương cũng nói theo.

Hai vị tộc trưởng tỏ thái độ xong, những người vốn đang do dự trong hai đại thị tộc lập tức đứng lên.

“Ta ủng hộ Đông Ly Nguyệt làm tộc vương!”


“Ta cũng vậy…”

“Còn ta nữa!”

Trong chớp mắt, tổng số phiếu bầu đã vượt qua bảy mươi phiếu, gần tám mươi phiếu, chỉ còn hai mươi vị tộc lão Tây Phong thị và vài vị đại diện tiểu thị tộc bị Tây Phong Minh mua chuộc là không có lựa chọn Đông Ly Nguyệt.

Có điều, thấy ánh mắt do dự của bọn họ là biết bọn họ cũng muốn chọn Đông Ly Nguyệt.

Nói đến cùng, Giang Siêu đưa ra lợi ích là thật sự, aỉ cũng biết phải lựa chọn như thế nào.

Nhưng bọn họ là người của Tây Phong thị, mà lại đi chọn Đông Ly Nguyệt, thì chắc là sẽ chọc bực Tây Phong Minh. Về phần tiểu thị tộc thì là đã nhận chỗ tốt từ Tây Phong Minh nên không dám phản chiến.

Có điều, lúc này, ý kiến của bọn họ đã không còn mang tính quyết định nữa. Kể từ khỉ Đông Ly Nguyệt có hơn một nửa người ủng hộ là Tây Phong Minh đã thua rồi.

Tây Phong Minh ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt, cả buổi chưa hồi hồn được, ông ta vốn tưởng rằng dựa vào cách nói có thể lừa ngu người kia của mình, tuyệt đối có thể kéo thêm phiếu cho mình.

Đến cuối cùng, ông ta sẽ giành thắng lợi với số phiếu nhiều hơn đối phương khoảng ba bốn mươi phiếu. Nào ngờ cách nói của ông ta, lại bị Giang Siêu dùng vài câu nói biến thành vô nghĩa, thậm chí còn khiến ông ta rất bối rối, suýt nữa là không xuống đài được.

Bây giờ thì hay lắm, thằng nhãỉ kia chỉ nói vài câu thôi là mẹ nó đã có gần tám mươi phiếu bầu, thậm chí Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Phương còn trực tiếp rút lui.

Lại bị Giang Siêu đè một đầu, ông ta cực kì bực bội. chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét.

“Các ngươi các ngươi…” Tây Phong

Minh chỉ vào một đám tộc lão không đi theo thứ tự chương trình mà trực tiếp bỏ phiếu, tức giận đến mức nói năng lắp bắp.


Có điều, hiện giờ ông ta đã không còn cách nào nữa rồi. Có nhiều người lựa chọn Đông Ly Nguyệt, dù cho có bỏ phiếu theo thứ tự chương trình thì kết quả vẫn vậy thôi.

Thấy Giang Siêu mặt mày lạnh nhạt lại hài

hước nhìn mình, trong lòng Tây Phong Minh nảy lên cảm xúc tàn nhẫn. Cho dù hiện giờ kết quả rõ ràng thì sao, ông ta vẫn còn thủ đoạn cuối cùng.

“Các vị đừng sốt ruột bầu phiếu. Ta còn có chuyện muốn nói.” Thấy mọi người đang phấn khích, Tây Phong Minh đột nhiên lớn tiếng nói.

Giọng nói của ông ta lập tức vực dậy mọi người từ cơn kích động. Bọn họ nhìn về phía Tây Phong Minh, không biết ông ta muốn làm gi¬

ông ta đã thua rồi, còn không chịu nhận thua hả?

“Có chuyện gì thì nói nhanh đỉ! Bọn ta không rảnh nói nhảm với ông!” Nam Minh Phong có chút khó chịu nhìn về phía Tây Phong Minh.

Bây giờ ông chỉ muốn bàn bạc các chi tiết hợp tác với Giang Siêu. Giang Siêu đã hứa hẹn trước với bọn họ rồi.

Nghe vậy, trong mắt Tây Phong Minh lộ ra vẻ giận dữ. Nhưng ông ta vẫn cố nén phát giận, lạnh lùng nhìn Giang Siêu một cái, rồi quay đầu nói với bên ngoài từ đường: “Ba vị, vào đỉ, tới lượt các vị lên sân khấu rồi.”

ông ta vừa dứt lời, bên ngoài từ đường có ba người đi vào. Thấy sự xuất hiện của bọn họ, mọi người trong từ đường đều nhíu mày, trong mắt lô vẻ khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận