Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Rốt cuộc chỉ cần hắn đi nhầm một bước là sẽ chết không có chỗ chôn.

Hiện giờ thực lực của hắn còn chưa đạt tới mức có thể đối đầu với mọi thứ. Vậy nên khi cần cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu.

Dọc đường đi, Giang Siêu nói ra suy đoán và tính toán của mình với Tống Ninh Tuyết.

Tống Ninh Tuyết nghe mà cảm thấy ngọt ngào. Giang Siêu tin tưởng nàng, khiến nàng cảm nhận được một loại hạnh phúc chưa từng có. Nhất là khi có thể thân thiết ngồi chung một con ngựa với Giang Siêu, làm nàng cảm thấy ngọt như mật.

Vì sự an toàn của Giang Siêu, nàng không bảo đảm dượng mình đáng tin trắm phần trăm. Nàng không dám lấy mạng sống của Giang Siêu ra đánh cuộc.

Có điều, nàng tìm được một thân phận càng thêm thích hợp cho Giang Siêu, đó là lão sư của biểu đệ nàng.

Về phần để Giang Siêu dùng thân phận người hầu đi vào phủ tri châu, một là nàng không muốn để Giang Siêu làm người hầu của nàng, hai là nàng chưa từng dẫn theo người hầu nam.

Vậy nên cứ tùy tiện dẫn theo Giang Siêu sẽ khiến dượng nghi ngờ.


Dạo này biểu đệ nàng đang cần một vị lão sư. Dì đã từng nhờ nàng giúp đỡ tìm lão sư.

Tống Ninh Tuyết có thể thừa dịp đề cử Giang Siêu. Trở thành lão sư, Giang Siêu sẽ dễ dàng điều tra hơn nhiều.

Giang Siêu vô thức gật đầu với đề nghị của Tống Ninh Tuyết. So với tính toán của hắn, đề nghị của Tống Ninh Tuyết tốt hơn nhiều.

Giang Siêu quyết định dùng thân phận lão sư đề cử đi phủ tri châu.

Đám người lên đường vào ban đêm, nghỉ ngơi vào ban ngày. Trải qua ba đêm, đến hừng đông ngày thứ ba, bọn họ chạy đến thành Ninh Châu.

Thành trì to lớn trước mắt khiến Giang Siêu không nhịn được cảm thán.

Không hổ là châu phủ, Giang Siêu trong nhất thời không thể xác định được quy mô thành trì, chỉ biết là rất lớn... Chắc là có khoảng một trăm vạn người sinh sống trong châu phủ.

Phủ Ninh Châu là một trong vài châu phủ lớn nhất phía nam Đại Triệu, thậm chí còn thuộc nhóm đứng đầu.


Chỉ riêng diện tích thành Ninh Châu thôi mà đã tới con số khoảng trăm km vuông., không hề thua kém những thành thị trung bình ở kiếp trước của Giang Siêu.

Lúc sắp đến cổng thành, bốn người xuống ngựa đi bộ, đường chính nối thẳng vào cổng thành. Hiện giờ cửa thành đã mở, thỉnh thoảng có người ra vào, còn có rất nhiều thương đội vội vàng chở xe hàng ra khỏi thành và đi vào thành.

Bên ngoài cổng thành có rất nhiều quán trà dừng chân. Nếu đám thương đội để lỡ thời gian vào thành thì sẽ ở trong quán trà nghỉ ngơi.

Đối với bốn người che mặt, mọi người xung quanh không để ý gì nhiều.

Trước khi chuyện được giải quyết, Giang Siêu không muốn ai biết hắn tới châu phủ, vậy nên bọn họ mới có thể ngày ngủ đêm đi.

Sau khi nộp thuế vào thành, Tống Ninh Tuyết đi mua hai con ngựa trong quầy bán ngựa gần cổng thành. Tuy nàng rất muốn cùng cưỡi một con ngựa với Giang Siêu, nhưng nàng cũng biết tới châu phủ rồi là phải làm việc kín tiếng, không thể huênh hoang như bên ngoài nữa.

Mất khoảng một canh giờ để đi từ cổng thành đến phủ tri châu trong thành. Nếu cưỡi ngựa đi sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Mua ngựa xong, mỗi người cưỡi một con ngựa chạy thẳng về phía phủ tri châu.

Trước phủ tri châu, cổng lớn thể hiện thân phận địa vị cao hơn người của chủ nhà.

Trên cổng chính viết hai chữ “Mộ Dung” lớn.

Dượng của Tống Ninh Tuyết họ Mộ Dung, tên Cung, tự Thu Chi. Ông là nhị công tử của lão Tĩnh Quốc công Mộ Dung Địch, đệ đệ của Tĩnh Quốc công Mộ Dung Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận