Giang Siêu quay đầu nhìn Mộ Dung Minh Hiên đang nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Hắn ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói thử xem, rồi vi sư lại suy xét xem có nên giúp ngươi hay không.”
Mộ Dung Minh Hiên vui mừng nói: “Sư phụ, chuyện bắt đầu khi...”
Hắn ta kể lại rõ ràng sinh động cho Giang Siêu nghe.
Khoảng hơn mười phút sau, Giang Siêu rốt cuộc hiểu được Mộ Dung Minh Hiên muốn hắn giúp đỡ chuyện gì.
Không lâu trước đây, hắn ta bị nhi tử của trấn phủ sử lừa, thua đối phương mười vạn lượng bạc. Một tên ăn chơi trác táng mười sáu tuổi làm gì lấy ra được một số bạc lớn như vậy.
Cho dù là phụ thân hắn cũng không làm được.
Bây giờ, đối phương nghĩ ra một cách có lợi cho đôi bên, đó là đưa quan ấn của phụ thân hắn ta cho đối phương chơi vài ngày, chuyện này coi như xong, hoặc là đối phương cầm giấy nợ do hắn ta viết tìm tới phủ tri châu.
Mộ Dung Minh Hiên biết nếu để phụ thân biết hắn ta thiếu một món nợ cờ bạc khổng lồ thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn ta.
Bọn họ đang lo lắng chuyện này, tối qua cũng vì thấy buồn phiền nên mới đi thanh lâu uống rượu.
Bốn người bạn khác của hắn ta đã hẹn đánh cuộc thêm một trận, xem có thể thắng được một ít để đi bù vào khoản nợ kia hay không.
Đây là lý do vì sao khi Mộ Dung Minh Hiên thấy Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi liền muốn nhận Giang Siêu làm thầy.
Sau khi nghe Mộ Dung Minh Hiên kể xong, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ nghi ngờ, rõ ràng có thể thấy được có âm mưu từ trong cả câu chuyện.
Vị nhi tử của trấn phủ sử kia đòi quan ấn của một vị tri châu làm gì? Chắc là từ lúc bắt đâu, Mộ Dung Minh Hiên đã rơi vào bãy của người ta.
Đối phương nhắm trúng quan ấn. Về phần muốn quan ấn làm gì thì Giang Siêu tạm thời không biết.
Có điều, hắn đang muốn điều tra xem tri châu có thông đồng với Trấn Quốc công hay không, vậy nên chuyện này có lẽ là một bước đột phá.
“Giúp đỡ hả, cũng được thôi... Có điều, các ngươi phải nghe lời ta, hiểu chưa?” Giang Siêu nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía bốn người khác.
Chắc là giữa bốn người có người thông đồng với vị nhi tử của trấn phủ sử kia. Nếu không thì sao Mộ Dung Minh Hiên có thể rơi vào bẫy của người ta được.
Có điều, Giang Siêu tạm thời không định điều tra rõ ràng. Dù là cả bốn người hay là chỉ có một vài người ngầm tính kế Mộ Dung Minh Hiên, thì bây giờ hắn đều không thể rút dây động rừng.
“Thật sao? Tốt quá rồi! Sư phụ, chúng ta đi ngay thôi!” Mộ Dung Minh Hiên lập tức vui vẻ ra mặt, nài nỉ Giang Siêu, dường như là sợ Giang Siêu sẽ đổi ý.
“Các ngươi đã hẹn đánh cuộc vào buổi tối rồi mà? Bây giờ đi người ta chịu à?” Giang Siêu lạnh nhạt liếc Mộ Dung Minh Hiên.
“Không sao, chỉ cần ta muốn đánh cuộc thì bọn họ sẽ đồng ý, sáng hay tối đều vậy thôi.” Mộ Dung Minh Hiên vội vàng nói.
Hắn ta có chút sốt ruột. Chuyện này cứ luôn làm hắn ta cảm thấy bực bội, nên là giải quyết cho xong để có thể yên tâm.
“Minh Hiên, muốn đi bây giờ không dễ đâu, chắc chắn là đám người kia đang nghỉ ngơi, muốn hẹn thì đợi đến buổi tối đi”
Lúc này, tên thanh nên đổ xúc xắc lúc đầu với Giang Siêu lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng vậy, bây giờ ngươi có sốt ruột cũng vô dụng thôi, dù sao cũng không bao lâu nữa. Hơn nữa, bọn ta đều mệt mỏi rồi, phải về nhà nghỉ ngơi, Giang tiên sinh cũng phải nghỉ ngơi. Nếu Giang tiên sinh không nghỉ ngơi cho khỏe, gây ảnh hưởng đến đánh cuộc thì không tốt lắm.” Một tên thanh niên nói theo.
Hai tên thanh niên còn lại không nói gì. Bọn họ giống như Mộ Dung Minh Hiên, mặt mày sốt ruột muốn đi ngay bây giờ.
Nhưng khi nghe hai người bạn nói xong, vẻ nhiệt tình trên mặt bọn họ đều giảm xuống.
Còn Mộ Dung Minh Hiên thì nhìn sang đám bạn, gật nhẹ đầu.
Bốn người lần lượt chào tạm biệt Mộ Dung Minh Hiên, quay người ra khỏi phủ tri châu. Ở đây chỉ còn lại Mộ Dung Minh Hiên và Giang Siêu.
“Sư phụ, ngươi chưa có chỗ nghỉ ngơi đúng không, để ta dẫn ngươi đi phòng khách, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay chúng ta cùng đi ra ngoài.” Mộ Dung Minh Hiên nhiệt tình nói với Giang Siêu.