Nhưng khi thấy Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ đều ăn ý ngừng lại và nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên.
“Mộ Dung lão đệ, hôm nay muốn chơi thế nào? Hay là ngươi đặt quy tắc đi. Nhiều người đánh cuộc với nhau mới náo nhiệt, đúng không?” Một người lên tiếng.
Bình thường khi đánh cuộc, bọn họ đều chơi theo kiểu chia ra hai nhóm người, thắng là cả một bên thắng, thua là cả một bên thua.
Vì phụ thân Mộ Dung Minh Hiên là vị quan có chức cao nhất châu phủ, nên gần như tất cả quan nhị đại và phú nhị đại đều nịnh bợ hắn ta.
Bởi vậy, lần nào hẹn đánh cuộc, bọn họ đều dựa theo ý hắn †a. Hắn ta nói đánh cuộc thế nào thì mọi người đánh cuộc thế đấy.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ vui mừng. Đánh cuộc gì hả, còn cần phải nói sao? Có cao thủ chơi xúc xắc Giang Siêu ở đây, đương nhiên là đánh cuộc xúc xắc rồi.
Hắn ta dẫn Giang Siêu tới đây chính là vì muốn nhờ Giang Siêu giúp hắn ta chơi xúc xắc thắng mười vạn lượng bạc để trả nợ
Với loại cao thủ như Giang Siêu, chuyện đêm nay đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi.
Có điều, hắn ta vừa định lên tiếng thì chợt có một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ giữa đám người: “Hay là hôm nay chơi ném thẻ vào bình rượu đi!”
Nghe tiếng nói, đám người vội vàng tránh ra một đường, để lộ ra một người thanh niên đang ngồi ở bàn trong cùng. Gã có mũi khoắm, mắt tam giác, cả người trông rất nham hiểm.
Khoảnh khắc nhìn thấy gã, trong mắt Mộ Dung Minh Hiên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Hoàng Bá Long, sao lại là ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Hắn ta nói với giọng điệu bất ngờ.
Sau đó, hắn dời mắt nhìn sang Lục Minh và Trình Hâm đứng bên cạnh. Người hẹn đánh cuộc là bọn họ, Mộ Dung Minh Hiên đã từng dặn dò là đừng để cho Hoàng Bá Long biết.
Nếu để Hoàng Bá Long biết thì trận đánh cuộc này sẽ bị gã quấy rối. Đến lúc ấy, hắn ta sẽ khó có thể thắng được.
Nói đến cùng, phụ thân Hoàng Bá Long là trấn phủ sử, địa vị chỉ thấp hơn phụ thân hắn ta nửa cấp. Hơn nữa, phụ thân gã còn khống chế binh mã một châu. Về mặt thực quyền, thậm chí còn cao hơn phụ thân hắn vài phần.
Nhìn chung toàn bộ phủ Ninh Châu, người có thể so sánh với hắn ta, thậm chí đè hắn ta một đầu, chỉ có một mình Hoàng Bá Long thôi.
Nếu gã đưa ra cách đánh cuộc thì đám quan nhị đại và phú nhị đại xung quanh sẽ không dám phản bác.
Hắn ta thì dám phản bác. Nhưng kết quả cuối cùng sẽ là không đánh cuộc được nữa, hoặc là đánh cuộc theo cách gã nói.
Nếu không đánh cuộc thì trận đánh cuộc tối nay coi như bỏ. Mà bản thân hắn ta cũng sẽ bị Hoàng Bá Long bắt buộc lựa chọn.
Trong lòng Mộ Dung Minh Hiên nổi lên cơn giận dữ. Hắn ta mơ hồ nhận ra được mình lại bị huynh đệ bán đứng.
Hắn ta vẫn còn ôm hy vọng với đám huynh đệ của mình. Nhưng bây giờ xem ra là hy vọng phải tan biến rồi.
“Minh Hiên, ta không biết, ta không có báo với Hoàng thiếu. Hắn...” Lục Minh vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, Minh Hiên, bọn ta không có báo với Hoàng thiếu, chắc là hắn nghe được từ chỗ người khác.” Trình Hâm cũng vội vàng giải thích.
Có điều, Mộ Dung Minh Hiên chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ, chứ không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng bọn họ giải thích hợp lý, nhưng mà lời giải thích lại có rất nhiều sơ hở. Lúc trước hẹn đánh cuộc, hắn ta đã nói là đừng lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn.
Bởi vì nếu lấy tên tuổi hắn ta ra hẹn thì khó tránh được sẽ có người khác lén báo cho Hoàng Bá Long. Nếu để Hoàng Bá Long tới gây chuyện thì hắn ta có hẹn cũng như không.
Hơn nữa, loại hẹn đánh cuộc thế này là chuyện thường thấy trong đám nhị đại bọn họ.
Vậy nên, chỉ cần không lấy tên tuổi hắn ra và không đi hẹn Hoàng Bá Long thì chắc chăn là gã sẽ không xuất hiện.
Ngoài ra, phần lớn đám nhị đại hắn ta hẹn lần này đều có mối quan hệ thân thiết với hắn ta, chứ không thân thiết với Hoàng Bá Long.
Nhưng vì sao đám nhị đại kia lại biết đại khái thời gian hắn †a đến, và cả sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng Bá Long nữa?
Hơn nữa, Hoàng Bá Long lại nói thẳng là chơi ném thẻ vào bình rượu, chứ không phải là chơi xúc xắc bình thường hay chơi?