Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là có người để lộ tin tức Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi.
Mà chỉ có bốn người huynh đệ đi theo mình biết Giang Siêu chơi xúc xắc giỏi. Mộ Dung Minh Hiên không phải đồ ngốc, rất nhanh là có thể đoán ra được.
Có điều, hắn ta không muốn để cho người khác thấy cảnh mình và huynh đệ xích mích với nhau. Vậy nên dù trong lòng có đau buồn và thất vọng, thì hắn ta cũng phải giả vờ không sao cả.
Hắn ta dời mắt nhìn sang Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và áy náy.
Hiển nhiên là trận đánh cuộc này đã bị Hoàng Bá Long phá hỏng rồi.
Nếu hắn ta cứ kiên trì đánh cuộc xúc xắc, mà Giang Siêu lại có biểu hiện hơn người trong việc chơi xúc xắc, thì đám nhị đại ở đây sẽ lập tức cho rằng mình bị Mộ Dung Minh Hiên lừa. Vậy nên dù hắn ta có thắng, thì sau này cũng sẽ bị những người này cô lập.
Lại nói, Hoàng Bá Long sẽ cho hắn ta cơ hội để thắng sao?
“Được thôi, ném thẻ vào bình rượu thì ném thẻ vào bình rượu, không biết ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?” Giang Siêu võ vai Mộ Dung Minh Hiên, nhìn về phía Hoàng Bá Long, khóe môi treo ý cười nghiền ngẫm.
Thời cổ đại chỉ có vài cách đánh cuộc, ví dụ như là xúc xắc, chọi gà chọi chó, dế, hoặc là ném thẻ vào bình rượu, đương nhiên còn có mạc chược và bài cửu.
Chỉ là Hoàng Bá Long không lựa chọn mạc chược và bài cửu, đại khái là vì gã biết Giang Siêu có thể nghe ra điểm xúc xắc, rồi cảm thấy Giang Siêu cũng có thể nghe ra được mạc chược và bài cửu.
Vậy nên gã không chọn mạc chược và bài cửu. Về phần chọi gà chọi chó và dế, chơi mấy thứ này đều dựa hết vào vận may, lại còn rất không tiện, vậy nên gã cũng không chọn.
Hiện giờ, gã cảm thấy chỉ có chơi ném thẻ vào bình rượu mới có thể làm khó được Giang Siêu.
Rốt cuộc cách chơi ném thẻ vào bình rượu không chỉ có cần may mắn, mà còn cần kỹ thuật. Vậy nên chỉ cần có thực lực thì gần như là sẽ thắng không thua.
Hoàng Bá Long vốn là cao thủ chơi ném thẻ vào bình rượu. Gã dám nói chơi ném thẻ vào bình rượu, đương nhiên là vì cảm thấy mình thắng chắc rồi.
Mộ Dung Minh Hiên mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy Giang Siêu lắc đầu với mình thì đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.
“Chơi thế nào đây? Đương nhiên là một ván một vạn lượng. Còn quy tắc hả, quy tắc đặt ra trước mỗi ván.” Lúc này, Hoàng Bá Long mỉm cười nghiền ngẫm nhìn Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày. Hắn từng nghe về cách chơi này, nhưng cái loại quy tắc đặt ra trước mỗi ván thì hơi khó hiểu.
“Quy tắc đặt ra trước mỗi ván là sao?” Hắn hỏi.
Hoàng Bá Long nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Những người xung quanh cũng lập tức ngay ngẩn cả người, mặt mày khó tin nhìn về phía Giang Siêu.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Bá Long cười khẽ, nụ cười chứa ý giễu cợt.
“Ha ha, huynh đệ của ta, ngươi đúng là đáng yêu mà, ngay cả cách chơi ném thẻ vào bình rượu cũng không biết mà lại dám đánh cuộc với ta, không biết là ngươi quá tự tin hay là ngu người nữa”
Vẻ mặt tay mới của Giang Siêu khiến Hoàng Bá Long càng thêm tự tin. Thằng nhãi này không biết quy tắc ném thẻ vào bình rượu, chắc là không biết luôn cả ném thẻ vào bình rượu là gì.
Muốn thắng loại tay mới này là một chuyện rất đơn giản. Gã càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên với ánh mắt chế giếễu.
“Ta không cần ngươi lo lắng. Ngươi chỉ cần lo lắng mình có thua nổi hay không là được rồi. Trước khi đánh cuộc, ta cảm thấy chúng ta nên tăng thêm tiền đặt cuộc, một ván mười vạn lượng, ngươi dám đánh cuộc không?”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Bá Long, khóe môi nhếch lên ý cười nghiền ngẫm.
Lời nói của hắn khiến Hoàng Bá Long rất ngạc nhiên. Gã dường như không thể tin nổi là Giang Siêu không chỉ dám đánh cuộc, mà còn đánh trả lại gã một cái, tăng lên tiền đánh cuộc thành một ván mười vạn lượng, thằng nhãi này mạnh miệng thật đấy.