Nghe vậy, Hoàng Bá Long mặt mày đều mang vẻ không sao cả.
Hắn ta không vì mình vô sỉ mà cảm thấy áy náy, ngược. lại còn lạnh nhạt nói:
“Ta là bên thua.
Ta đương nhiên là phải đặt quy tắc rồi.
Ta mặc kệ trước đây là sao.
Ta chỉ biết hôm nay quy tắc phải do bên thua là ta đặt ra. Cái gì? Các ngươi thăng rồi không muốn đánh cuộc nữa hả? Không dễ ăn vậy đâu. Nếu hôm nay các ngươi không đánh cuộc thì đừng mong ra khỏi cửa”
Câu nói cuối cùng của Hoàng Bá Long mang theo uy hiếp. Đồng thời, hắn ta phất phất giấy nợ trên tay, nói: “Mộ Dung Minh Hiên, nếu ngươi không đánh cuộc, thì bổn thiếu thà răng không cần tiền cũng muốn đưa giấy nợ cho phụ thân ngươi, đồng thời làm cho cả phủ Ninh Châu đều biết Mộ Dung đại thiếu thiếu nợ không trả.”
Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi xụ mặt xuống, nếu thăng nhãi vô sỉ này thật sự làm vậy, thì không nói tới việc hắn †a bị mất mặt, chỉ lo là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh phụ thân hắn ta.
Hẳn ta tức giận nhìn Hoàng Bá Long, trong nhất thời không biết nên nói cái gì cho đúng.
Còn Giang Siêu thì lại nghiền ngẫm nhìn về phía Hoàng Bá Long, nói: “Được thôi, quy tắc vẫn do ngươi đặt ra, nhưng mà... có vẻ là tiền cược của ngươi còn ít. Ta có gần bốn mươi vạn lượng, mà ngươi chỉ có ba mươi vạn lượng, vậy là không công băng.”
Dứt lời, Giang Siêu giơ xấp ngân phiếu trong tay lên. Hắn có hơn hai mươi vạn lượng, cộng thêm vừa thắng mười vạn lượng, tổng cộng là ba mươi tám vạn lượng.
“Ngươi muốn sao?”
Thấy Giang Siêu dùng lời nói chặn miệng mình, Hoàng Bá Long sợ Giang Siêu không đánh cuộc nên vội vàng hỏi.
“Muốn đánh cuộc cũng được, nhưng phải tính thêm giấy nợ của Minh Hiên, coi như là tám vạn lượng, vừa lúc bằng với ba mươi tám vạn lượng trong tay ta. Muốn đánh cuộc thì đánh cuộc, không muốn đánh cuộc thì bọn ta đi. Ngươi muốn làm sao tùy ngươi. Nhưng là chỉ với một mình ngươi mà muốn bôi nhọ Minh Hiên là không được." Giang Siêu lạnh lùng nói với Hoàng Bá Long.
Nghe vậy, trong mắt Hoàng Bá Long hiện lên vẻ do dự. Hiện giờ hắn ta phải dựa vào giấy nợ để bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên. Nếu không còn giấy nợ thì làm sao có thể bắt chẹt được nữa?
Nhưng nếu không lấy giấy nợ ra thì hắn ta lại không có cách làm cho Giang Siêu chịu đánh cuộc.
Cứ nghĩ tới việc Giang Siêu thắng hắn ta mười vạn lượng. rồi muốn đi về là hẳn ta cảm thấy không cam tâm. Huống chỉ hắn ta còn định thắng hai mươi tám vạn lượng của Giang Siêu nữa kìa.
Dù sao thì ván kế tiếp vẫn là hắn ta đặt quy tắc, vậy nên chắc chắn là hắn ta sẽ thăng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================
Sau cơn do dự, Hoàng Bá Long đưa giấy nợ cho trọng tài.
Giang Siêu hơi cong môi lên, đưa ba mươi tám vạn lượng trên tay mình cho trọng tài.
Đánh cuộc xem như chính thức bắt đầu. Hoàng Bá Long nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt chế giễu, lạnh nhạt nói: “Ván này chúng ta đấu theo kiểu treo bình trên tường, mỗi người ném ba mũi tên, ai ném rơi vào bình nhiều hơn là thắng. Ván trước ngươi thắng, nên là ngươi ném trước.”
Hắn ta vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, ai cũng ngơ ngác mà nhìn hẳn ta, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.