Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mà! Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gần bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán*.”
(*) Bài thơ “Một mình uống rượu dưới trăng kỳ 1” tác giả Lý Bạch, bản dịch thơ Nam Trân.
Hắn sao chép bài thơ “Một mình uống rượu dưới trăng” của một vị thi tiên ở kiếp trước. Hắn đang càng đi càng xa trên con đường sao chép thơ.
Nghe vậy, đôi mắt cô gái sáng bừng lên, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.
“Công tử, ngươi chờ ta một lát” Nàng đột nhiên đứng dậy đi tới trước trước đàn tranh, đặt ngón tay lên dây đàn.
Từng tiếng đàn tranh du dương vang lên. Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Cô gái đàn rất hay, còn vừa đàn vừa há rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba.
Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta.
Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho. kịp mài! Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán.”
Giang Siêu rất ngạc nhiên.
Cô gái vậy mà lại có tài như thế, chỉ cần nghe hắn ngâm nga một lần là có thể học thuộc bài thơ, lại còn có thể phối nhạc cho bài thơ nữa.
Tiếng nhạc du dương phối với những câu thơ dễ nghe chất chứa ý cảnh xa xăm khiến người ta có loại cảm giác đau thương.
Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu đều đang say mê trong ca khúc.
Một vài người nghe bất giác rơi nước mắt đầy mặt, dường như có thể thấy được cảnh bản thân mình lẻ loi tự rót tự uống ở kia.
“Bài thơ gì vậy? Dường như chưa từng nghe.
Chẳng lẽ là hoa khôi Tô Nguyệt Nhi làm?
Có ai mang bút theo không? Mau... chép lại bài thơ đi!”
“Tú bà, mau lấy giấy bút ra, sao có thể không chép lại một bài thơ hay đến thế chứ? Thật không ngờ hoa khôi Tô Nguyệt Nhi của chúng ta lại có tài như vậy. Không hổ là hoa khôi số một Minh Nguyệt Lâu!”
“Chắc là bài thơ hôm nay sẽ gây chấn động toàn bộ phủ Ninh Châu ngày mai... ha ha... Đúng là không uổng công tới Minh Nguyệt Lâu một chuyến! Tú bà, mau mang rượu lên, tiểu sinh muốn “Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba!”
Bởi vì tiếng đàn hát của Tô Nguyệt Nhi mà mọi nơi trong Minh Nguyệt Lâu đều ầm ï hẳn lên.
Hoàng Bá Long đang tìm kiếm Giang Siêu cũng thay đổi ánh mắt.
Gã dừng bước, nhìn theo hướng tiếng hát truyền đến, trong mắt hiện lên vẻ say mê, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, quay người dẫn đám cấp dưới ra ngoài.
Gã tìm ở đây lâu rồi mà vẫn không thấy người, chắc là Giang Siêu đã chạy trốn rồi.
Nếu còn ở đây lãng phí thời gian nữa thì thật sự là chẳng có ý nghĩa gì hết.
Hôm nay gã thua mấy chục vạn lượng, thua luôn cả giấy nợ.
Bây giờ gã cần phải nghĩ cách bàn giao với ông già nhà gã khi trở về nhà.
Hoàng Bá Long vừa đi, Tô Nguyệt Nhi cũng vừa lúc dừng đàn.
Nàng hỏi Giang Siêu với vẻ đắc ý: “Giang công tử, ngươi thấy sao?”
“Rất hay... rất dễ nghe, Tô tiểu thư không hổ là thông thạo. cầm kỳ thi họa, tại hạ cảm thấy không bằng” Giang Siêu gật gật đầu, lên tiếng khen ngợi.
Tuy rằng tài đàn hát của Tô Nguyệt Nhi rất giỏi, nhưng mà Giang Siêu còn đang bận suy nghĩ chuyện của Hoàng Bá Long, cho nên chỉ khen ngợi qua loa rồi thôi.
Nghe vậy, trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ bất mãn và tức giận. Nàng đàn hát cả buổi chỉ vì muốn nghe vài câu thật lòng khen ngợi của Giang Siêu.
Vậy mà Giang Siêu chỉ khen ngợi qua loa vài câu là sao. hả?
“Giang công tử, ngươi đang chê kỹ thuật đàn của Nguyệt Nương hả? Nguyệt Nương đang tức giận đấy nhé, nếu ngươi không thể làm Nguyệt Nương vừa lòng thì hừ... Nguyệt Nương sẽ lập tức gọi Hoàng Bá Long lên đây.”
Giang Siêu nở nụ cười khổ, đứng dậy đi qua, ra hiệu cho Tô Nguyệt Nhi bước ra, rồi ngồi xuống trước đàn tranh.
Hản hít sâu một hơi, bắt đầu đàn bài “Mong người dài lâu” ở kiếp trước.