Nghe Hầu công tử nói như vậy, mấy tên đi cùng với hẳn ta lập tức hùa theo nịnh nọt.
"Hầu công tử quả nhiên là Hầu công tử, thì ra Giang Siêu cũng nhận được lời khuyên của Hầu công tử. Nói như vậy, Hầu công tử đã có ơn dạy dỗ Giang Siêu rồi."
“Hầu công tử đúng là chúng ta tấm gương sáng của chúng ta. Nếu như Giang Siêu biết Hầu công tử ở đây, nhất định hắn sẽ tới bái kiến. Cho dù bây giờ hắn đã có chút danh tiếng, nhưng vẫn phải biết cái gì là tôn sư trọng đạo. Hầu công tử, ta nói đúng chứ?"
“Đương nhiên rồi, Hầu công tử có ơn dạy dỗ Giang Siêu như vậy, nếu hắn có mặt ở đây mà không xin bái kiến Hầu công tử, chính là vong ơn bội nghĩa."
Mấy tên này vừa nói vừa liếc nhìn về phía ba nữ nhân. Mục đích của bọn hắn rất rõ ràng, đó là muốn hùa theo Tô Nguyệt Nhi, đồng thời tâng bốc Hầu Đào.
Bọn hắn kẻ xướng người họa, làm như thể mọi chuyện đúng là như vậy.
Giang Siêu kinh ngạc nhìn những người này, tài học của hắn thực sự là do Hầu Đào chỉ điểm sao?
Hản phì cười läc đầu, không biết phải nói gì với những người này.
Hầu Đào bên đây nghe thấy những lời khen ngợi từ đồng bọn của mình, thì bất giác lộ ra vẻ kiêu ngạo. Tuy nhiên, hắn ta vẫn xua tay giả vờ khiêm tốn, nói với mọi người là hắn ta không dám nhận!
Vẻ mặt đó giống như muốn nói Giang Siêu có được ngày. hôm nay thực sự là nhờ hắn ta vậy.
Nhìn thái độ tiểu nhân đắc ý và kiêu ngạo của hẳn ta, Mộ Dung Chi Tình, Tô Nguyệt Nhi và Tống Ninh Tuyết vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, trong mắt Tô Nguyệt Nhi chợt lộ ra vẻ gian xảo. Nàng nhìn về phía Hầu Đào, nói với ánh mắt đầy mong đợi:
"ồ... thật sự là như vậy sao!? Vậy là Hầu công tử cũng biết Giang Siêu Giang công tử? Ngài có thể giới thiệu tiểu nữ với Giang công tử được không?”
Vẻ mặt của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh sửng sốt. Nữ nhân này có thể diễn giỏi như Vậy sao?
Nàng làm như không biết Giang Siêu, sau đó lại làm ra vẻ rất muốn làm quen với Giang Siêu.
Nếu Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết không biết nữ nhân này đã biết thân phận của Giang Siêu, nhất định đã bị sự ngây thơ của nàng lừa gạt.
Chẳng qua là lúc này trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình lộ ra chút khác thường, khóe miệng lộ ra sự nghiền ngẫm mơ hồ. Nàng ta nhìn Hầu Đào nói:
"Phải đó, nếu Hầu công tử thực sự biết Giang Siêu Giang công tử, sao không giới thiệu với chúng ta chứ.”
Vẻ mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Thế nhưng, điều này lại phù hợp với tính cách của nàng †a, nàng ta vốn dĩ đã cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người khác khó có thể lại gần.
Băng không thì Hầu Đào đã không bị chơi một vố lúc ban đầu.
Giang Siêu nhìn hai nữ nhân đang quay đầu lại nhìn mình một cách ranh mãnh, không khỏi cảm thấy thương xót cho tên tiểu tử Hầu Đào kia.
Tiểu tử đó nhìn thấy thái độ của hai nữ nhân này, sẽ cho. rằng răng hai nữ nhân này bät đầu có một cái nhìn khác về mình, nhưng hắn ta đã “vui quá mất khôn rồi.
Hắn ta không hề biết răng hai người nữ nhân đó đang nghĩ cách để chỉnh mình.
"Được thôi, ta và Giang Siêu thân nhau như vậy mà. Chỉ tiếc là hiện tại hắn đang ở Dạ Lang, không có cơ hội giới thiệu hai vị với hắn. Tuy nhiên, nếu hắn quay lại, ta nhất định sẽ tìm cơ hội dẫn hai vị đến gặp hẳn."
Hầu Đào vội vàng vỗ ngực đảm bảo, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đắc ý.
Mặc dù dựa vào Giang Siêu, nhưng có thể khiến hai nữ nhân này thay đổi thái độ đối với mình, hẳn ta vui mừng khôn xiết.
Về chuyện giới thiệu với Giang Siêu, rõ ràng chỉ là một câu nói dối. Sao hắn ta quen biết Giang Siêu được chứ?
Việc chỉ điểm cho Giang Siêu lại càng vô lý hơn. Hản đã từng đến kinh thành cầu học, nhưng khi đó, dù Giang Siêu ở kinh thành, nhưng hai người chưa từng gặp mặt, thì làm sao. cho lời khuyên được chứ?
Hắn ta nói như vậy chẳng qua là để khoe khoang, cố ý ra vẻ với hai nữ nhân kia.
Hắn ta không hề sợ Giang Siêu về đây vạch trần hắn.
Bởi vì Trịnh Thế Kinh, bạn tốt của hắn ta, đã nói rằng tên tiểu tử Giang Siêu kia sẽ không thoát khỏi tộc Dạ Lang.