Ánh mắt của Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi lập tức trở nên lạnh nhạt, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên lạnh lễo.
Hầu Đào đứng ở một bên đang cảm thấy đắc ý vì có người giúp mình khinh thường Giang Siêu, nhưng khi hắn ta nhìn thấy vẻ mặt không đúng của ba nữ nhân, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.
Hắn ta nhanh chóng quay lại nhìn những kẻ đang nói, hừ lạnh một tiếng.
Những kẻ này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng im lặng.
Tuy rằng bọn hẳn muốn tiếp tục chế giễu Giang Siêu, nhưng lại sợ làm hỏng việc tốt của Hầu Đào.
Dù sao, có nói thế nào đi nữa, cũng không bằng sử dụng thực lực, khiến cho tên tiểu tử này xuất hiện sơ hở, rồi trở thành trò hề!
Bọn hắn không tin cả ba nữ nhân lại đi thích một Giang Siêu bất tài và vô dụng.
“Cho bọn hẳn một bài học” Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình, Tô Nguyệt Nhi đồng thanh nói với Giang Siêu.
Một số kẻ chế giễu Giang Siêu, khiến bọn họ rất tức giận. Vừa mới đầu Tống Ninh Tuyết đã muốn đánh mấy kẻ này.
Nhưng nàng sợ mình quá bạo lực, Giang Siêu sẽ chán ghét nàng. Nàng chỉ có thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn đánh người.
Nhưng nàng không thể chịu đựng được nữa.
Và người có thể vả mặt hẳn ta đương nhiên chính là Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu kinh ngạc liếc nhìn ba nữ nhân, hẳn bắt gặp vẻ mặt tức giận và khó chịu của họ. Hắn chỉ có thể nhún vai nó u không thể tránh, vậy chúng ta so tài đi. Trước tiên thỏa thuận đã, ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu bọn họ khóc.”
Ba nữ nhân nghe vậy, vẻ mặt tức giận không kéo dài được thêm một lúc, họ cười lớn, Giang Siêu thật sự rất có thể chọc cười bọn họ.
Vậy còn hơn là khiến bọn họ phải khóc!
Vẻ mặt ăn không nói có của hẳn khiến họ muốn bật cười ngay khi vừa nhìn thấy.
“Bọn họ khóc cũng đáng.
Có trách nhiệm gì chứ?
Yên tâm mà so... Tô Nguyệt Nhi trêu đùa nhìn Giang Siêu, trong mắt có chút gì đó kỳ lạ.
Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cười läc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hả hê.
Trên mặt Hầu Đào hiện lên vẻ kinh ngạc, hồi lâu mà hắn †a vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hắn ta không hiểu tại sao ba nữ nhân này lại nhiệt tình để tên tiểu tử trước mặt này so tài như vậy. Bọn họ không sợ tên nhãi này sẽ bị đùa thảm sao?
“Tiểu huynh đệ này giỏi nói đùa nhỉ, muốn khiến mọi người khóc thì phải thắng trước, bây giờ lớn tiếng, lúc sau thua thì khó coi lắm.”
Hầu Đào lạnh nhạt nhìn Giang Siêu, giọng điệu trêu chọc, khóe miệng hắn ta càng thêm khinh thường.
Hản ta nhất định phải cho Giang Siêu biết thế nào là khoác lác thì nhất định sẽ gặp quả báo.
“Thật sao, vậy ngươi cứ tới đi.”
Giang Siêu cười nhẹ với Hầu tiên sinh, cũng không tranh cãi vô ích với hắn ta.
Bởi vì điều đó không có ý nghĩa gì cả. Mọi thứ đều phải dựa vào thực lực.
“Đến thì đến, nhưng hội thi họa của chúng ta nhất định phải có giải. Nếu thua mà không bị phạt, vậy cũng quá không thú vịt"
Lúc này, một thanh niên giễu cợt Giang Siêu: “Tiểu huynh đệ à, ngươi còn dám so tài sao?”
Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều cau mày.
Họ chưa bao giờ nghe được tuyên bố cá cược ở hội đạp thanh như thế này.
Suy cho cùng thì, đây chỉ là một buổi tụ hội mà mọi người đến vui vẻ, cùng tụ tập lại với nhau, cho dù có thua thì cũng chỉ bị phạt uống rượu hoặc ngâm thơ mà thôi.
Nhưng nghe ý tứ của người này, rõ ràng hắn ta không muốn sự việc kết thúc một cách đơn giản như vậy. Sợ rằng bọn hẳn muốn nhân cơ hội này làm nhục Giang Siêu.
Nếu như Giang Siêu thực sự thua, đoán chừng cuộc cá cược này rồi cũng sẽ trở nên biến chất.
Và Giang Siêu cũng không thể rút lui. Một khi hắn rút lui. Hảẳn nhất định sẽ bị bế mặt.
“Không thành vấn đề, ngươi muốn so tài thế nào cũng được, chỉ cần ngươi vui, dù sao thì người bị trừng phạt cũng không phải ta!”
Giang Siêu nhàn nhạt nhìn đối phương, khóe miệng hẳn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.