Vậy mà bức tranh của Giang Siêu lại được ra giá một lần là hai vạn lượng. Cái số tiền này... thật sự là tát thẳng vào mặt hắn ta.
Hơn nữa, người vừa mới ra giá nói mua bức tranh của hẳn ta, lúc này lại im bặt.
Hiển nhiên là người ta không định mua nữa. Đành chịu thôi, có bức tranh phác họa của Giang Siêu xuất hiện, dù bức tranh của Hầu Đào không tệ, thì như là trò trẻ con khi so với bức tranh của Giang Siêu.
Thật sự là không thể nào so sánh được! Chỉ có tên ngốc mới mua bức tranh của Hầu Đào.
Bọn họ mua tranh để làm gì?
Ngươi tưởng bọn họ mua vì nghệ thuật hả? Sai rồi, bọn họ chỉ là muốn mua rồi bán lại thôi.
Tốn một hai vạn mua một bức tranh, trải qua tuyên truyền này kia, bán lại với giá vài vạn, thu được lợi nhuận khổng lồ.
Ví dụ như hai bài thơ do Giang Siêu viết trước đây tại huyện An Ninh đã được bán với mức giá cao ngất ngưỡng.
Tô Nguyệt Nhi đã tốn gần ba vạn lượng mới mua được một bức tranh chữ. May là nàng có thân phận, có thể lấy ra được một số tiền lớn như vậy.
Thấy có người ra giá, vài người cũng ra giá theo.
“Ta ra hai vạn năm nghìn lượng.”
“Ta ra ba vạn lượng... Ta...”
Bức tranh được ra giá tới mức ba vạn lượng. Hầu Đào ở bên cạnh gần như muốn tìm một cái khe đất để chui vào. Đám người này ra giá chẳng khác nào tát bôm bốp lên mặt hắn ta.
Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi đều rất căng thẳng, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt mong chờ.
Các nàng rất thích bức tranh này, đương nhiên là không nỡ để Giang Siêu bán đi. Nhưng mà bức tranh là do Giang Siêu vẽ, nếu hắn muốn bán thì không ai ngăn được.
“Ngại quá, bức tranh này không bán!” Giang Siêu lắc đầu cười với mọi người.
Hắn cuộn bức tranh lại, cất vào trong lòng ngực.
Tuy rằng đây chính là ba vạn lượng bạc, nhưng mà trên tranh lại vẽ ba cô gái. Bán bức tranh vẽ các nàng cho người khác là không tôn trọng các nàng.
Sao Giang Siêu có thể làm ra loại chuyện đó được? Cho. dù có ra giá cao hơn nữa thì hắn cũng sẽ không bán.
“Công tử, bán cho ta đi, ta ra năm vạn lượng...” Có người vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nói với Giang Siêu.
Giang Siêu mỉm cười với đối phương, lại lắc đầu nói: “Với †a mà nói, bức tranh này rất có ý nghĩa, là vô giá, dù ngươi có ra giá nghìn vàng thì ta cũng sẽ không bán. Các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.”
Giang Siêu vừa dứt lời, mọi người đều có thể thấy được sự quyết tâm của hẳn, ai cũng thất vọng lắc đầu.
Còn ba cô gái vốn đang lo lắng hồi hộp thì lại lập tức lộ vẻ vui mừng, ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu trở nên dịu dàng yêu thích hơn.
Nhất là khi nghe câu rất có ý nghĩa, là vô giá, ra giá nghìn vàng cũng không bán kia của Giang Siêu, mặt mày ai nấy đều toát lên vẻ mừng thầm.
Ba cô gái nhìn nhau, cảm nhận được vẻ ngọt ngào trong mắt đối phương, lập tức xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn đối phương nữa.
Lúc này, giọng nói Giang Siêu lại vang lên.
“Hầu công tử, bây giờ là lúc trừng phạt.”
Hản vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, sắc mặt Hầu Đào thì trở nên cực kì khó coi.
Lúc nãy hắn ta vô cùng kiêu ngạo muốn thêm trừng phạt là vì hăn ta cảm thấy mình chắc chẳn sẽ thằng. Vậy nên hẳn ta đưa ra cách trừng phạt cực kì quá đáng.
Không ngờ kết quả là dọn đá đập chân mình.
Hản ta vốn tưởng răng Giang Siêu là một kẻ dễ bị ức hiếp. Nhưng mà bây giờ xem ra người ta chính là giả heo ăn thịt hổ.
Chỉ là Hầu Đào không chịu nhận phạt. Trừng phạt vốn dĩ nhắm vào Giang Siêu. Đến lượt hắn bị phạt, hắn không chịu nhận phạt.