“Giang Siêu hả? Bổn thế tử muốn gặp ngươi xem sao. Phụ vương rất chờ mong với ngươi, không biết là cháu trai của Tĩnh Biên hầu có xứng với phần chờ mong kia không.”
Dứt lời, hẳn ta nói với Hoàng Thành: “Hoàng Thành, bổn thế tử muốn gặp Giang Siêu, ngươi... sắp xếp đi.”
Minh Nguyệt Lâu, Giang Siêu nói với tú bà là muốn gặp Tô Nguyệt Nhị, tú bà liền hỏi tên Giang Siêu.
Chuyện tộc Dạ Lang đã giải quyết xong rồi, Giang Siêu không cần phải giấu thân phận của mình nữa. Khoảnh khắc. hẳn báo tên, trên mặt tú bà hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tú bà nhìn trên dưới trái phải Giang Siêu, rồi vội vàng dẫn Giang Siêu tới phòng của Tô Nguyệt Nhi, chắc là bà ta đã được lệnh của Tô Nguyệt Nhi.
Nếu không thì dù là khách quý của Minh Nguyệt Lâu, tú bà cũng sẽ không tùy tiện dẫn người tới khuê phòng của Tô Nguyệt Nhi.
“Giang công tử, tối hôm qua người hợp tấu với Nguyệt Nương nhà ta chính là ngươi hả?
Hôm nay cả phủ Ninh Châu đều đang đồn là tối hôm qua có kẻ thần bí làm thơ soạn nhạc trong phòng Nguyệt Nương.
Nếu bọn họ biết người kia là Giang Siêu nổi danh châu phủ thì không biết sẽ nghĩ như thế nào. Nguyệt Nương nhà ta rất có phúc khi có thể quen biết Giang công tử”
Suốt đường đi, tú bà lải nhải liên tục với Giang Siêu, dáng vẻ nhiệt tình khiến Giang Siêu cảm thấy ăn không tiêu.
Thật ra thì không cần bà ta đi tuyên truyền. Hiện giờ khắp. phố lớn ngõ nhỏ phủ Ninh Châu đều đang bàn về bài thơ đêm qua tại Minh Nguyệt Lâu.
Sau đó, lại có người nói về chuyện xảy ra bên hồ Huyền Vũ mới vừa xảy ra không bao lâu.
Khi nghe Hầu Đào thơ họa song tuyệt thua bởi Giang Siêu, mà Giang Siêu còn có ba cô gái Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và quận chúa An Ninh Tống Ninh Tuyết đi cùng, toàn bộ văn nhân ở châu phủ đều sôi trào. Có rất nhiều văn nhân vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, nhưng lại không làm được gì hết.
Người ở hiện trường đều thấy được kỹ xảo vẽ tranh hơn người của Giang Siêu.
Vậy nên đâu ai dám nói gì.
Kế tiếp là về bài thơ của Giang Siêu. “Hoa đào ngoài trúc. lưa thưa. Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên", câu thơ nhịp nhàng dễ đọc, ý cảnh nên thơ, và cả bức tranh tuyệt đẹp kia nữa.
Vì chuyện này mà toàn bộ châu phủ đều náo nhiệt hơn vài phần, truyền qua truyền lại rồi nhanh chóng có người từ chuyện hoa khôi Minh Nguyệt Lâu đêm qua liên tưởng đến Giang Siêu.
Hơn nữa, hôm ấy cũng có Tô Nguyệt Nhi đi theo.
Vậy nên mọi người đều biết bài thơ tuyệt vời đêm qua là tác phẩm của Giang Siêu.
Không biết từ khi nào, tên tuổi Thi Tiên cứ như vậy rơi xuống người Giang Siêu.
Không chỉ có như vậy, Giang Siêu còn được mọi người gọi là Họa Thánh.
Thậm chí còn có người biết chuyện lấy bức tranh chữ trước đây của Giang Siêu ra xem.
Tuy rằng bản gốc đang năm trong tay Tô Nguyệt Nhi, nhưng mà trên phố lại có rất nhiều bản sao chép.
Khi thấy bút pháp của Giang Siêu, mọi người lại đặt cho Giang Siêu thêm cái tên Thư Tuyệt.
Giang Siêu chỉ mới đến châu phủ có hai ngày, là đã gây sóng gió lớn cho châu phủ, trong nhất thời trở nên cực kì nổi bật.
Trong cửa hàng chính Đại Đông tại châu phủ, Diệp Thanh Ảnh đang ở phòng mình tính sổ sách. Dạo này vì có hợp tác với Giang Siêu, Diệp Thanh Ảnh vẫn luôn ở phủ Ninh Châu.
Nàng rất chú ý đến chuyện của Giang Siêu, từ chuyện Giang Siêu diệt cướp đến chuyện Giang Siêu đi tộc Dạ Lang.
Nàng có biết đại khái về chuyện tộc Dạ Lang. Nhưng dù nàng có muốn giúp đỡ thì cũng không giúp đỡ được. Hơn nữa, dạo này nàng cũng gặp chuyện phiền phức.
Không lâu trước đây, Nguyên Vương Triệu Tín đặt một lô vải bố tại cửa hàng Đại Đông của nàng. Nhưng khi sắp giao hàng, bên nàng mới phát hiện ra là lô vải bố xảy ra vấn đề.
Lô vải bố đầu tiên bị phai màu. Đến lô vải bố thứ hai, trải qua kiểm tra thì phát hiện ra là bị phai màu nặng như lô vải bố đầu tiên.
Hiện nay nàng gặp quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết. Một là không thể giao hàng đúng hẹn. Hai là phải bỏ lô vải bố kia, dẫn tới tổn thất nặng nề.
Nhưng đây chưa phải là tổn thất nặng nhất.
Tổn thất nặng nhất năm trong thỏa thuận mua bán giữa cửa hàng và Nguyên Vương, nếu bên nàng kéo dài thời gian giao hàng thì bên nàng sẽ phải bồi thường toàn bộ sản nghiệp và cửa hàng của Đại Đông ở phủ Ninh Châu.
“Tiểu thư, tiểu thư, Giang công tử..”
Đúng lúc này, nha hoàn của Diệp Thanh Ảnh chạy vào phòng, vì chạy nhanh quá nên thở dốc nói không lưu loát.
“Cô bé này, hấp tấp bộp chộp, Giang công tử làm sao?” Diệp Thanh Ảnh nhíu mày, mắng nhẹ một câu.
“Giang công tử đã bình an trở lại từ tộc Dạ Lang. Nghe đồn hắn đang ở châu phủ. Còn đây là thơ của hắn, ta sao chép về để tiểu thư xem”