Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy Giang Siêu sẽ có cách giúp nàng giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt. Đây chính là trực giác của con gái.

Bên kia, Giang Siêu đã đi tới khuê phòng Tô Nguyệt Nhi. Tiểu Liên mỉm cười dẫn Giang Siêu đi vào phòng.

Tô Nguyệt Nhi đang ngồi trên bàn bên cửa sổ. Nàng mặt mày mang cười nhìn Giang Siêu. Trên bàn có rượu và đồ ăn, dường như là nàng đã biết Giang Siêu sẽ đến tìm nàng.

“Giang công tử, ta chờ ngươi lâu rồi, mời ngồi.

Tối qua chúng ta chưa uống cùng nhau một ly nào.

Hôm nay ta vốn định tìm cơ hội uống chung một ly, nào ngờ lại bị Hầu Đào làm mất hứng thú.

Có điều, hiện giờ không có ai làm phiền, chúng ta có thể uống thỏa thích một lần:

Nghe vậy, Giang Siêu đi tới ngồi xuống đối diện với Tô Nguyệt Nhi.

Tô Nguyệt Nhi rót cho hắn một ly rượu, rồi nâng ly lên mời.

Giang Siêu nâng ly chạm vào ly của nàng.

Hai người uống một hơi cạn sạch.


“Công tử, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện gió trăng, chứ không nói chuyện khác, được không?”

Tô Nguyệt Nhi mỉm cười hỏi Giang Siêu.

Nàng dường như biết vì sao Giang Siêu đến đây.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn vào mắt nàng, gật đầu.

Hắn vốn định hỏi Tô Nguyệt Nhi một vài việc. Nhưng bây giờ Tô Nguyệt Nhi không muốn nói, hẳn cũng không tiện hỏi tới cùng.

Rốt cuộc Tô Nguyệt Nhi không muốn nói thì hẳn có hỏi cũng vô dụng thôi.

Nói đúng hơn là mối quan hệ giữa hắn và Tô Nguyệt Nhi còn chưa tới mức không có gì để giấu nhau.

“Giang công tử, để ta hát cho ngươi một bài. Nếu công tử bằng lòng thì lại vẽ cho ta một bức tranh đi!”

Tô Nguyệt Nhi mỉm cười, dáng người quyến rũ đứng dậy, đi đến trước đàn tranh bên cạnh.

Chạm nhẹ dây đàn, tiếng đàn vang lên. Nàng hát bài “chỉ nguyện người trường cửu”.

Giang Siêu nhìn Tô Nguyệt Nhi, cứ cảm thấy nàng có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời là không đúng chỗ nào.


Nhìn trên bàn bên cạnh có để thuốc màu và bút vẽ, Giang Siêu đi qua.

Tuy rằng hẳn còn chưa đạt đến mục đích của mình, nhưng mà ít nhiều gì cũng đoán được đại khái. Tô Nguyệt Nhi không muốn nói, vậy hẳn cũng không hỏi nhiều.

Sau chuyện này, có lẽ hắn và Tô Nguyệt Nhi sẽ không còn gặp nhau nữa, để lại cho nàng một bức tranh cũng được thôi. Dù sao cũng coi như là quen biết, hắn vẽ để trả ơn tối qua đối phương giúp đỡ hẳn.

Hắn cầm bút lên vẽ, trong lúc vô tình đã vẽ xong một bức tranh. Cuối cùng, hắn còn viết một bài thơ ở một bên bức tranh.

“Nghìn thu không tuyệt sắc, xinh đẹp là giai nhân. Đẹp khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ đều khuynh đảo.”

Không biết từ khi nào, Tô Nguyệt Nhi đã đi đến bên cạnh Giang Siêu, nhìn chính mình xinh đẹp động lòng người trên bức tranh, rồi lại ngẩn ngơ khi nhìn thấy bài thơ.

Dường như có gì đó ươn ướt trồi lên đáy mắt nàng.

Sau khi Giang Siêu vẽ xong, Tô Nguyệt Nhi đưa ly rượu cho hắn.

Nhìn người đẹp rượu ngon trước mắt, Giang Siêu vô thức thất thần.

Hắn cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Rượu mới vừa xuống bụng, một loại cảm giác chóng mặt đột nhiên dâng lên.

Giang Siêu ngầm nói xong rồi, là mình bất cẩn, không đề phòng Tô Nguyệt Nhị, trong rượu có thuốc mê, còn là thuốc mê có dược tính rất mạnh.

Hắn cố gắng nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, nhưng mí mắt nặng nề vẫn khiến hẳn ngã xuống.

Khoảnh khắc hẳn ngã xuống, Tô Nguyệt Nhi đi lại ôm hẳn, đỡ hăn lên trên giường.

“Tiểu thư, ngươi thật sự không hối hận sao? Nếu bỏ lỡ Giang công tử thì chắc là tiểu thư sẽ rất khó để gặp được người mình yêu thích...”

Lúc này, nha hoàn Tiểu Liên đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận