Đôi bà cháu đáng thương vừa rồi khiến hắn càng thêm quyết tâm với suy nghĩ của mình.
Nếu cứ để mặc cho loại người như Tống Chân nắm quyền thì sẽ càng ngày càng có nhiều người giống như đôi bà cháu kia.
Tống Chân hơi ngạc nhiên trước lời nói của Giang Siêu, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu cũng hơi thay đổi.
Hắn ta cảm nhận được một loại khí thế hào hùng từ trền người Giang Siêu.
“Giang huynh... mời..”
Tống Chân không dây dưa với chuyện này, làm ra tư thế mời với Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn sắc trời. Hắn định bỏ đi, bởi vì vị Tống Chân trước mắt thật sự khiến hắn mất hứng thú khi đi dạo cùng nhau.
Không cùng một đường, khó lòng hợp tác!
Nhưng lúc này trời còn chưa tối, nhiệm vụ của hắn còn chưa hoàn thành, chỉ có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Giang Siêu gật đầu với Tống Chân, đi vào trong tửu lầu.
Tống Chân cũng đi theo, hai người dường như đã quên chuyện không vui mới vừa rồi.
Hộ vệ đi sau nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt trần đầy âm độc và thù hận.
Lúc hai người vừa mới vào tửu lầu, ngoài cửa xuất hiện hai cô gái ăn mặc đồ nam.
Khi thấy Giang Siêu và Tống Chân, hai người hơi thay đổi ánh mắt.
Cô gái nhỏ tuổi hơn nhỏ giọng nói với cô gái còn lại: “Quận chúa, chúng ta đi vào thật hả? Thế tử đang ở đây, nếu thấy dáng vẻ này của quận chúa thì sẽ không vui, khi ấy nô tỳ sẽ bị phạt”
“Hừ... hắn dám! Nếu hắn dám phạt ngươi thì ta sẽ nói với phụ vương là hắn ức hiếp ta... Đến lúc ấy, để xem phụ vương sẽ dạy dỗ hắn như thế nào.” Cô gái trừng mắt nói.
Tuy nàng mặc đồ nam, nhưng cũng không giấu nổi vẻ xinh đẹp vô song của nàng.
Người ta chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra các nàng là con gái.
“Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, ngươi nói xem người đi bên cạnh ca ca ta có phải là Giang Siêu hay không?
Ta thấy bọn họ đi ra từ phủ Mộ Dung, mà ca ca ta lại cứ mở miệng là gọi Giang huynh”
Cô gái được gọi là quận chúa hỏi cô gái bên cạnh.
“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy là Giang công tử. Quận chúa, nghe nói hắn vẽ rất đẹp, hay là bảo hắn vẽ một bức tranh cho ngươi đi.” Nha hoàn nói với cô gái.
Nghe vậy, trên mặt cô gái lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng kéo nha hoàn chạy vào trong tửu lầu.
Bọn họ rất nhanh tìm đến tầng hai tửu lầu. Khi tới gần ghế lô chỗ cửa sổ, cô gái thấy ca ca mình và Giang Siêu.
Nàng lập tức xông vào.
Hộ vệ canh cửa vô thức muốn ra tay với người xông lên. Nhưng khi thấy rõ cô gái, hắn ta sợ tới mức lùi ra sau, rồi vội vàng cung kính hành lễ.
“Quận chúa!”
Cô gái lạnh nhạt nhìn hắn ta, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén.
Nàng mặc kệ hắn ta, quay đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt hiện lên ý cười: “Này, ngươi chính là Giang Siêu hả?” Nàng mở miệng hỏi Giang Siêu.
Vẻ mặt kiêu căng chứa loại cảm giác đáng yêu khó diễn tả thành lời.
Nàng trông có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, trong vẻ not nớt chứa đầy cảm giác tươi đẹp.
Nghe vậy, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn đã đoán ra được cô gái kia là ai.