Chỉ cần có thể tìm được người đầu tiên thì những người sau sẽ tự động tìm được. Giang Siêu bảo hai bé trai và bà cụ đi thông báo cho dân tị nạn khác.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Tây Thành sẽ có người phát cháo, bảo bọn họ qua đây.
Khi hai bé trai dẫn bà cụ đi thông báo cho những người dân tị nạn khác, Giang Siêu dẫn Tiểu Ngọc quay về tửu lâu. Lúc này, Diệp Thanh Ảnh cũng nhận được tin cũng vội chạy đến.
“Chuyện phát cháo, ngày mai giao cho chúng ta đi. Yên tâm, toàn bộ chỉ phí đầu do cửa hàng Đại Đông ta chịu hết.”
Diệp Thanh Ảnh nghe nói Giang Siêu muốn phát cháo ở ngoài Tây Thành nên tranh thủ nhận lấy việc này.
Đối với chuyện này, Giang Siêu cũng không nói gì. Hắn cười nói với Diệp Thanh Ảnh: “Nếu vậy thì ta sẽ vẽ một bức tranh cho Thanh Ảnh, xem như báo đáp!"
Nói chuyện tiền bạc với Diệp Thanh Ảnh cũng có phần ảnh hưởng tình cảm, đối với nàng ấy, tiền tài có lẽ cũng chỉ là con số mà thôi, thứ nàng ấy quan tâm hơn, có lẽ là những thứ khác.
Giang Siêu tưởng tượng, chắc chắn nàng ấy sẽ thích tranh mà mình vẽ.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, vẻ mặt lập tức vui mừng, vội gật đầu với hắn.
Bức tranh này ít nhất cũng phải một trăm nghìn lượng đấy, cho dù nàng ấy có phát cháo cả một tháng cũng chưa chắc dùng đến một trăm nghìn lượng bạc đâu. Đương nhiên nàng ấy cầu còn không được.
Giang Siêu nói là làm, đúng lúc trước đó mấy người Tống Chân đã để lại thuốc màu, hắn vẽ một bức chân dung cho Diệp Thanh Ảnh.
Sau đó, lại vẽ một bức nàng ấy đang ôm cô bé Tiểu Ngọc. Đến khi vẽ tranh xong cũng tầm khoảng mười một giờ đêm, Giang Siêu tạm biệt Diệp Thanh Ảnh rời đi.
Tiểu Ngọc thì ở lại bên Sư Tử lâu của Diệp Thanh Ảnh.
Lúc về Châu phủ, Giang Siêu đến thư phòng Mộ Dung Cung. Lúc này, Mộ Dung Cung vẫn còn đang xử lý công vụ, cả người đang trong trạng thái hăng hái.
Có thể giải quyết được chuyện khiến ông buồn phiền đã lâu, bây giờ ông ta cũng rất thỏa mãn hài lòng, quyết định muốn làm lớn một trận.
Thấy Giang Siêu đến, ông ta vội đứng dậy ra đón, vẻ mặt tươi cười nhìn Giang Siêu hỏi: “Hiền chất sao lại đến tìm lão phu muộn vậy, có chuyện gì sao?”
Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt có chút do dự sau đó lên tiếng: “Bá phụ, tiểu chất đến là để từ biệt! Rời khỏi nhà đã lâu, đến lúc phải về rồi!”
Chuyện hắn lo lắng nhất bây giờ là chuyện của thôn Kháo Sơn, tuy bên Châu phủ này, nếu Trịnh An phát động thì có thể cũng không an toàn, nhưng hắn lo lắng cho thôn Kháo Sơn hơn, dù sao thì đó cũng là gốc gác hiện tại của hắn. Châu phủ bên này, với sự quả quyết của Mộ Dung Cung, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng thôn Kháo Sơn nếu không có hắn thì bất cứ lúc này cũng có thể gặp chuyện.
Mộ Dung Cung nghe vậy, vẻ mặt chợt ngây ra, ông ta nhìn thẳng vào Giang Siêu. Cuối cùng, ông ta thở dài, vỗ nhẹ vai Giang Siêu nói:
“Hiền chết, tuy rằng bá phụ không nỡ để ngươi đi, nhưng bá phụ cũng biết ngươi khó xử, muốn về thì về đi. Chuyện của Trịnh An, ngươi tạm thời không cần phải lo lăng, chỉ cần bá phụ còn sống một ngày thì Trịnh An sẽ không làm khó được ngươi.”
“Khi nào thì ngươi rời đi? Bá phụ đi tiễn ngươi...”
Giang Siêu nghe vậy thì lắc đầu nói: “Tạm thời quyết định có lẽ là ba ngày sau, đến lúc đó bá phụ cũng không cần phải phiền phức gì. Châu phủ cách huyện Bình An cũng không xa, đi ngựa nhanh thì một ngày có thể đến rồi.”
Nói đến đây, Giang Siêu lấy một bản vẽ từ trên người, hắn nhìn Mộ Dung Cung nói: “Bá phụ, tuy ta tin ông có thể bảo vệ được Châu phủ, nhưng có thứ này, ông vẫn nên xem thử, có lẽ sẽ có ích cho ông.”