Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Bên ngoài tây thành, Diệp Thanh Ảnh đã cho người dựng lầu nấu cháo ngay trong đêm, trời vừa sáng liền bắt đầu phát cháo.

Đồng thời, nàng cũng cho ghi lại thông tin về dân chạy nạn, để tiện cho việc quản lý và tránh bị người ngoài trà trộn vào.

Dù sao thì đám dân chạy nạn kia cũng sẽ theo Giang Siêu về lại thôn Kháo Sơn, nên tuyệt đối phải hiểu tận gốc rễ và thật sự là dân chạy nạn.

Nếu để người ngoài trà trộn vào thì sẽ không có lợi cho Giang Siêu.

Mối quan hệ giữa người với người trong đám dân chạy nạn vốn dĩ rắc rối phức tạp. Vậy nên mọi người có thể làm chứng cho nhau.

Lúc Giang Siêu tới đây, bọn họ đã nhận gần một nghìn dân chạy nạn, phần lớn đều là người già phụ nữ và trẻ em, gần như không thấy thanh niên trai tráng, dù có cũng là tàn tật.

Có điều, Giang Siêu không hề đối xử khác nhau. Chỉ cần là dân chạy nạn, hắn đều sẽ nhận hết, kể cả tàn tật thì hắn cũng không có ý định vứt bỏ.


Nếu đã quyết định cho dân chạy nạn một cơ hội để sống, thì không thể cướp đoạt cơ hội của bất cứ ai.

Cho dù phải bỏ tiền nuôi dưỡng đám người tàn tật, thì hắn cũng muốn nuôi dưỡng bọn họ.



Huống chỉ ở chỗ hắn, không có ai là người vô dụng, ai cũng có thể phát huy bản lĩnh và lòng nhiệt tình của mình.

Giang Siêu nói với dân chạy nạn là muốn luôn có cơm ăn thì đi theo hắn, không muốn đi thì cũng không sao.

Hắn đảm bảo với dân chạy nạn là không chỉ có cơm ăn chỗ ở, mà còn có cả tiền công.

Tất cả dân chạy nạn nghe vậy đều có chút không tin nổi những gì mình vừa nghe được. Rốt cuộc thì bọn họ đều là người già, phụ nữ, trẻ em và tàn tật, dù là ai nhận bọn họ thì bọn họ cũng sẽ trở thành liên lụy.

Đám dân chạy nạn không biết là Giang Siêu dùng người theo kiểu hiện đại. Hắn có thể sắp xếp một vị trí hợp lý cho bất cứ người nào.

Và đám dân chạy nạn cũng sẽ tự mình tạo ra tương lai hạnh phúc bình an cho chính mình.

Cuối cùng, dưới sự đảm bảo của Tiểu Ngọc và bà nội, phần lớn dân chạy nạn đều lựa chọn đi theo Giang Siêu.


Giang Siêu bảo Diệp Thanh Ảnh chuẩn bị lương khô cho đám nạn dân, để bọn họ ăn trên đường đi. Rốt cuộc thì đoạn đường đi từ châu phủ về huyện An Ninh cũng rất xa.

Sau ngày đầu tiên, Mộ Dung Cung cũng biết chuyện này. Để đảm bảo nạn dân có thể an toàn tới huyện An Ninh, ông ta phái ba nghìn tinh binh đi hộ tống.

Ông ta sợ đám cướp sẽ ra tay với dân chạy nạn. Tuy răng đám cướp đã cướp một lần, bắt đi phần lớn thanh niên trai tráng, nhưng mà ai biết bọn họ có thể phát điên đến mức ngay cả già yếu cũng không muốn tha hay không.

Nếu biết đám nạn dân được Giang Siêu nhận lấy, thì ai biết bọn họ sẽ trả thù như thế nào.

Ngày hôm sau, lại có thêm mấy nghìn dân chạy nạn tới đây. Lần này Diệp Thanh Ảnh dặn dò cấp dưới ghi chép thông tin kỹ càng hơn nữa. Mà Giang Siêu cũng bảo các nàng điều tra rõ ràng rồi hãy cho đăng ký.

Thậm chí là đám thanh niên trai tráng trong dân chạy nạn, chỉ cần không chứng minh được thân phận của mình, thì người nào cũng không nhận.

Giang Siêu biết bọn họ có khả năng là đám cướp hoặc là bọn Trịnh An cho người trà trộn vào. Một khi nhận những người đó thì sẽ gây bất lợi cho hắn.

Tới ngày thứ ba, lại có thêm vài nghìn người. Giang Siêu gần như nhận hết người chạy nạn đến châu phủ.


Đối với Mộ Dung Cung mà nói, Giang Siêu lại thay ông ta giải quyết một chuyện phiền phức. Ông ta càng thêm yêu thích Giang Siêu, chỉ kém đưa tặng con gái cho Giang Siêu.

Khi sắp hết ngày thứ ba, Giang Siêu nhìn gần vạn dân chạy nạn tụ tập, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Có đám người này, cho dù phần lớn là người già phụ nữ và trẻ em, thì cũng đủ hắn dùng để phát triển.

Đúng lúc này, trong đám dân chạy nạn xảy ra một trận ồn ào, có cả tiếng tranh cãi ầm ï và tiếng hét thảm thiết.

Giang Siêu đang định đi hơi thay đổi ánh mắt. Hắn vội vàng đi qua xem đã xảy ra chuyện gì.

Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Diệp Thanh Ảnh cũng nhanh chân tới xem xét tình huống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận