Một đám người cả buổi không hồi hồn lại. Tống Ninh Tuyết cũng trợn tròn mắt.
Sao đột nhiên lại nói tới chuyện Giang Siêu chuẩn bị đi cầu hôn vậy?
Chuyện gì vậy trời?
Giang Siêu rất cạn lời, mình chỉ nói dẫn theo Mộ Dung Chỉ Tình về huyện An Ninh, chờ khi Mộ Dung Chỉ Tình khỏe rồi thì mình sẽ trả người lại.
Sao bây giờ lại biến thành chuẩn bị cầu hôn rồi? Trong nhà hắn còn có Tô Miên Miên đang chờ, lại thêm Tống Ninh Tuyết còn đang đứng bên cạnh nữa kìa.
“Bá mẫu, có phải là bà hiểu lầm gì rồi không? Ta chỉ muốn cứu Mộ Dung tiểu thư chứ không muốn... Giang Siêu vội vàng giải thích.
Có điều, hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Tô Thanh Tâm cắt ngang: “Chắc là Giang hiền chất cũng biết đạo lý nam nữ không được gần gũi với nhau' hả?
Tuy rằng ngươi vì cứu người nên mới bất đắc dĩ mà chạm vào Chỉ Tình.
Nhưng mà Chỉ Tình nhà ta là con gái chưa gả, ngươi nên xem cũng xem, không nên xem cũng xem, nên sờ cũng sờ, không nên sờ cũng sờ, ngươi bảo sau này con bé gả chồng kiểu gì hả?”
Tô Thanh Tâm lạnh nhạt nhìn Giang Siêu, mặt mày mang theo khí thế hơn người.
“Chẳng lẽ ngươi hy vọng khi con gái ta tỉnh lại, con bé sẽ vì ngươi mà mất hết mặt mũi, đi tìm chết lần nữa?”
Quả nhiên, không hổ là thê tử của Mộ Dung Cung.
Trước đó Giang Siêu vẫn luôn cho rằng dì của Tống Ninh Tuyết là một người phụ nữ dịu dàng.
Bây giờ xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Đối với người hiện đại như Giang Siêu mà nói, bác sĩ cứu người không cần phải để ý nhiều như vậy, càng sẽ không có cái gì mà “nam nữ không được gần gũi với nhau”.
Hơn nữa, lúc ấy hắn chỉ một lòng cứu người, đâu rảnh suy nghĩ lung tung.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Vấn đề hiện giờ là mẹ của người ta rất khó nói chuyện.
Tô Thanh Tâm vừa mới xem vết thương trên người con gái. Thấy vị trí không ổn, bà hỏi kỹ Tống Ninh Tuyết, biết là Giang Siêu cứu người.
Đối với loại người coi trọng danh dự như bà, đương nhiên là không thể để con gái cho không Giang Siêu.
Giang Siêu bị lời nói của Tô Thanh Tâm chặn họng. Nhưng cứ nghĩ đến việc Mộ Dung Chỉ Tình vì cứu hắn, suýt chút nữa mất mạng là hắn không dám lên tiếng cãi lại mẹ người ta.
“Ây da, hiền chất, ngươi xem bá phụ cũng không có cách nào khác, ngươi không cưới Chỉ Tình là không được rồi.
Nói cho ngươi biết, ta chỉ có một đứa con gái thôi đấy. Nếu Chỉ Tình luẩn quẩn trong lòng, xảy ra chuyện gì không may, thì ta dù có liều cái mạng già này cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mộ Dung Cung đứng bên cạnh hơi ngạc nhiên, rồi lập tức đổi sang vẻ mặt là lạ, tiếp theo giả vờ xụ mặt xuống nói với Giang Siêu.
Giang Siêu thấy vẻ mặt của ông ta thì có chút đau đầu.
“Bá phụ, ông cũng biết ta đã có gia đình rồi, ông làm vậy là không thích hợp đâu.”
“Đúng rồi, dì, Giang Siêu đã có gia đình rồi, để biểu tỷ gả cho hắn thì sẽ làm biểu tỷ chịu thiệt.” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói.
Nghe vậy, Tô Thanh Tâm lườm nàng một cái, gõ nhẹ lên trán nàng, nói: “Con bé này, đừng tưởng dì không biết trong lòng con suy nghĩ gì.
Con đừng quên, mẹ con qua đời rồi, dì có thể quyết định hôn sự của con.
Nếu thăng nhãi kia bằng lòng thì dì cũng không ngại để con và biểu tỷ cùng gả cho hắn.”