Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Lúc này, có tiếng xột xoạt khiến Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Ngọc ngủ bên trong đang trở mình.

Bà nội Tiểu Ngọc năm cạnh thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn.

Khi thấy Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết đang ôm nhau thì lập tức ngại ngùng quay đầu sang một bên giả vờ ngủ.

Tống Ninh Tuyết biết đối phương chắc chẳn là thấy được. cảnh bọn họ ôm nhau. Rốt cuộc có ánh trăng cộng thêm lửa trại, vẫn có thể nhìn thấy bên trong xe ngựa.

Khuôn mặt Tống Ninh Tuyết lập tức đỏ bừng.

Nàng buông Giang Siêu ra, vội vàng năm sang bên kia, ngủ bên cạnh Mộ Dung Chỉ Tình.




Trong xe ngựa rất lớn, thân xe dài hơn ba mét, rộng hơn hai mét. Đây là xe ngựa do Mộ Dung Cung cố ý chuẩn bị cho con gái.

Vậy nên vài người ngủ chung trên xe ngựa cũng không thấy chật chội.

Giang Siêu xấu hổ nhìn Tống Ninh Tuyết và bà nội Tiểu Ngọc đang giả vờ ngủ, vuốt vuốt cái mũi rồi lặng lẽ xuống ngựa.

Tới góc không ai thấy, hẳn lẻn đi ra ngoài

Hắn không nhờ được quân châu phủ, đành phải đi ra gặp. đám người Lâm Bân.

Đoạn đường đi sắp tới sẽ không yên bình. Hắn phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.

Đi gặp đám Lâm Bân trước, tìm hiểu tình báo, rồi lên kế hoạch tương ứng.

Giang Siêu lẻn ra khỏi chỗ đóng quân, đi tới chân núi cách đó không xa, thân thể lập tức giấu vào trong bóng đêm rừng rậm, phát ra tiếng kêu giống như tiếng cú đêm.

Rất nhanh sau đó, vài bóng dáng xuất hiện từ bên kia rừng rậm, dẫn đầu là Lâm Bân, đi sau là Đông Ly Sơn, Đông Ly Ưng, Bắc Quỳnh Phương, Nam Minh Phong...

Hơn mười chiến sĩ tộc Dạ Lang đều đi theo tới. Khi nhìn thấy Giang Siêu, bọn họ đều rất vui mừng đi lên

đón. Hơn mười người của hiện giờ, người nào cũng có khí chất hơn người, giống như là thay đổi thành người khác.

Xem ra là phương pháp huấn luyện đội ngũ của hẳn đã khiến cho mười mấy người tộc Dạ Lang thay da đổi thịt.


Nếu coi bọn họ là mồi lửa, quay về tộc Dạ Lang huấn luyện quân đội, thì chắc chắn có thể huấn luyện ra một đội quân mạnh mẽ cho hắn.

“Giang đại ca, cuối cùng cũng thấy đại ca rồi!

Đã lâu không gặp, bọn ta nhớ đại ca muốn chết!” Đông Ly Sơn đi tới trước mặt Giang Siêu, kích động nắm chặt tay Giang Siêu.

Đám người còn lại ai cũng mang vẻ vui mừng và kích động.

Tuy rằng mọi người mới tách ra có mười ngày thôi, nhưng mà đối với đám chiến sĩ tộc Dạ Lang mà nói thì Giang Siêu chính là chỗ dựa tinh thần.

Hơn nữa, bọn họ rất muốn tâm sự với Giang Siêu về sự thay đổi trong thời gian qua.

Bọn họ cảm thấy rất chấn động, cũng rất thích lớp học văn hóa và phương pháp huấn luyện của Giang Siêu.

“Ừ, ta cũng rất vui mừng khi gặp lại mọi người. Xem dáng vẻ của các ngươi, chắc là gần đây có không ít thu hoạch.

Có điều, hiện giờ không phải lúc ôn chuyện, nói tình huống trước đi. Lâm Bân, ngươi nói về tin tức tìm hiểu được theo dọc đường đi”


Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía Lâm Bân cũng đang mang vẻ kích động. Hän ta cũng đã lâu rồi không gặp Giang Siêu, còn lâu hơn mọi người ở đây nữa.

Lúc này, hắn ta cực kì khâm phục Giang Siêu. Đối với lệnh của Giang Siêu, hẳn ta đều nghe theo một cách tuyệt đối.

“Giang... giáo quan!” Hắn mở miệng ra, lại không biết nên gọi Giang Siêu là gì, đành phải gọi một tiếng “giáo quan” như trước đây vẫn gọi.

“Dọc theo đường đi, bọn ta nghe được rất nhiều tin tức.

Dạo này, bốn thế lực cướp còn lại của huyện An Ninh bắt rất nhiều lưu dân, dường như là muốn dùng lưu dân để làm lớn mạnh đội ngũ của mình”

“Đoạn đường từ huyện An Ninh đến châu phủ có tổng cộng bảy thế lực cướp, quy mô lớn hơn bốn thế lực cướp ở huyện An Ninh. Bọn họ cũng bắt rất nhiều lưu dân”

“Đi tính mười một thế lực cướp hiện nay, số lượng lưu dân cộng thêm số lượng vốn có, tổng cộng là hơn hai mươi vạn người, có khi còn nhiều người hơn nữa”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận