Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía đám người Lâm Bân, nói tiếp: “Nhiệm vụ của các ngươi là tìm được một vị trí cao. xung quanh đèo Hàn Cốc, rồi phòng thủ miệng đèo.
Ngoài ra, các ngươi hãy phái người chặn lại đầu bên kia đèo, không cho. đám cướp kia bất cứ cơ hội chạy trốn nào.”
“Nếu bọn họ muốn ta chết thì ta đây sẽ giết hết bọn họ trong một lần, để xem sau lần cảnh cáo này còn có ai dám theo dõi ta nữa."
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Giang Siêu lộ ra khí thế bá đạo.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ bị khí thế trên người Giang Siêu lây nhiễm, cả người toát ra khí thế hào hùng.
Tuy rằng bọn họ chỉ có hơn năm trăm người, dù cho bảy đám cướp không kéo hết quân sang đánh, thì ít nhất cũng sẽ có mười nghìn người.
Dưới sự chênh lệch năm trăm đánh mười nghìn, vậy mà mọi người lại không hề sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy mong chờ với trận chiến sắp xảy ra.
Lúc này, Đông Ly Ưng nói: “Nếu bảy thế lực cướp không hợp nhất lại, không kịp ra tay ở đèo Hàn Cốc thì sao? Rốt cuộc thì từ đây đi đến đèo Hàn Cốc cần ít nhất ba ngày, mà thực lực của đám cướp lại không yếu, nếu bọn họ tấn công ngươi trên đoạn đường này, ngươi phải vừa đánh trả vừa trông coi lưu dân, thì rất có khả năng sẽ làm cho bọn họ có cơ hội giết ngươi.”
Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu với Đông Ly Ưng, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.
Đông Ly Ưng có ý thức chiến lược rất mạnh.
Hắn ta có thể phát hiện vấn đề trong thời gian ngắn. Về điểm này, những người khác đều không bằng hẳn ta.
Hắn ta rất thích hợp với việc lãnh quân đánh giặc, có thể xem như một vị tướng tài, thậm chí là soái tài.
“Ừ, ta cũng từng nghĩ đến chuyện mà Đông Ly Ưng lo lắng rồi.
Vậy nên phải nhờ các ngươi thôi. Các ngươi có năm trăm người, ta điều hai trăm người đi theo ta, số người còn lại đi đèo Hàn Cốc mai phục như lời ta nói.”
“Yên tâm, ta sẽ làm đám cướp tự mình chui vào trong bẫy do các ngươi đặt.”
Giang Siêu tràn đầy tự tin nhìn về phía Lâm Bân và đám Đông Ly Ưng.
“Ừ, vậy để ta dẫn một bộ phận người đi theo ngươi đi” Đông Ly Ưng vội vàng nói.
Nghe vậy, Giang Siêu lắc đầu, nói với Đông Ly Ưng và Lâm Bân: “Hai người các ngươi dẫn mọi người đi mai phục.
Lâm Bân và Đông Ly Ưng giúp đỡ lẫn nhau.
Ta giao chuyện này cho hai ngươi, nhớ đừng làm hư chuyện.”
Nói đến đây, Giang Siêu võ vỗ vai hai người, nói: “Nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì rất có thể là ta sẽ chết ở đèo Hàn Cốc. Ta giao mạng sống của ta cho các ngươi!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Bân và Đông Ly Ưng lập tức trở nên nghiêm túc. Hai người trăm miệng một lời nói: “Yên tâm, dù bọn ta có chết thì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không để ngươi có một chút sơ suất nào.”
Giang Siêu mỉm cười đấm nhẹ lên ngực bọn họ, nói: “Tuy cần hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta cũng không muốn các. ngươi chết.
Ai cũng phải sống sót cho ta, bởi vì tương lai mà chúng ta sắp sáng tạo ra. Ta... cần các ngươi!”
Nói đến câu cuối, Giang Siêu nhấn mạnh giọng điệu thêm vài phần.
Lâm Bân, Đông Ly Ưng và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang xung quanh nghe vậy đều nổi lên nhiệt huyết.
Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, nói bọn họ không biết Giang Siêu muốn làm gì là giả, mọi người đều nghe ra được tham vọng của Giang Siêu từ trong lời nói của Giang Siêu.
Và trải qua một khoảng thời gian giáo dục tẩy não, bọn họ đã lặng lẽ thay đổi, bọn họ... cũng muốn thế giới này thay. đổi.
Thành một thế giới bình đẳng!
Giang Siêu đang nói với bọn họ là Giang Siêu muốn thay. đổi thế giới để giành một tương lai tốt đẹp cho mọi người.
Lời nói của Giang Siêu khiến bọn họ dâng trào nhiệt huyết.
'Vâng! Bọn ta đều sẽ sống sót... cùng đi sáng tạo tương lai!” Lâm Bân, Đông Ly Ưng và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang trịnh trọng gật đầu.