Bọn họ làm con cháu của người dân, phải thay đổi cái thế đạo này, phải làm cho người dân bình thường được sống trong thời đại hòa bình thịnh thế.
Mà thời đại hòa bình thịnh thế này sẽ giống như thế giới kiếp trước của Giang Siêu, mỗi người đều bình đẳng, không có phân biệt đối xử.
“Giết! Giết bọn họI” Không biết là vị đội viên nào hét lên với giọng điệu giận dữ.
Năm trăm đội viên lập tức giận dữ hô lên khẩu hiệu.
Biểu hiện này làm Giang Siêu rất vừa lòng.
Chỉ cần làm cho mọi người biết chiến đấu vì cái gì, thì bọn họ sẽ dùng hết sức lực, không còn mê mang trong trận chiến sắp tới.
Nhìn vẻ mặt của đội viên đội bảo vệ thôn xung quanh, đám người Lâm Bân không hiểu sao lại nổi lên nhiệt huyết.
Đây mới là một đội quân hiếu chiến!
Với loại khí thế này, cho dù là sắp đi đánh quân địch vạn người, thì bọn họ cũng có nằm chắc thẳng được.
Giang Siêu phân công nhiệm vụ, Đông Ly Sơn và Nam Minh Phong dẫn hai trắm quân Con Cháu đi theo Giang Siêu đến điểm đóng quân.
Đám quân Con Cháu còn lại thì đi theo Lâm Bân chạy về phía đèo Hàn Cốc.
Bọn họ đi mai phục, mai phục càng sớm càng tốt.
Bên phía Giang Siêu, hắn có thời gian là ba ngày, trong vòng ba ngày phải dồn hết bảy thế lực cướp xung quanh đến đèo Hàn Cốc để mai phục hẳn.
Tuy rằng có quân châu phủ đi theo, nhưng mà Giang Siêu và Đông Ly Ưng đều cảm thấy quân châu phủ không dọa được đám cướp kia, huống chỉ còn có gần vạn lưu dân đi theo.
Đám lưu dân là nhược điểm lớn nhất của Giang Siêu.
Đám lưu dân thậm chí có thể gây ra hỗn loạn khiến quân châu phủ trở tay không kịp.
Lúc Giang Siêu dẫn hai trăm quân Con Cháu về tới gần chỗ đóng quân, phía trước đột nhiên cháy bùng lên, tiếng chém giết vang vọng khắp bầu trời đêm.
Thấy cảnh này, Giang Siêu thay đổi ánh mắt.
Xem ra là hẳn coi thường đám cướp rồi. Hắn vốn cho. rằng đám cướp không dám đánh lén đám người bọn họ ở một nơi gần châu phủ.
Bây giờ mới thấy là hẳn đoán sai rồi. Đám cướp không chỉ có lớn gan, mà còn rất biết chọn thời cơ, ra tay vào ban đêm.
Lại còn ra tay vào lúc mà mọi người cảm thấy bọn họ không thể nào ra tay. Xem ra đám cướp kia không đơn giản một chút nào.
Giang Siêu nhìn lướt qua tình hình chiến đấu.
Tuy rằng hắn rất muốn đi giúp đỡ, nhưng khi không biết rõ tình huống, mà cứ mù quáng lao lên, thì chẳng thay đổi được gì cả.
Đám lưu dân tuy rằng gào khóc ầm ï, nhưng vẫn còn biết tụ tập lại với nhau.
Đứng trước đám lưu dân là gần một nghìn quân châu phủ. Bọn họ tạo thành đội hình lá chắn che chở đám lưu dân.
Đứng phía trước nữa là một đám quân châu phủ đang đánh nhau với đám cướp.
Bọn họ tạo thành một vòng tròn bảo vệ xe ngựa ở giữa.
Xung quanh bọn họ là khoảng hai nghìn tên cướp.
Bọn cướp cầm cung tên, bắn liên tục về phía quân châu phủ, thỉnh thoảng có quân châu phủ ngã xuống.
Quân châu phủ bản tên đánh trả, bên phía đám cướp cũng có nhiều tên cướp ngã xuống.
Trong đám cướp thỉnh thoảng có người ném ra một thứ có dạng ống
. Khi thứ kia ném vào trong đám quân châu phủ, lập tức sẽ xảy ra nổ mạnh.
Quân châu phủ bị nổ chết chết thương thương.
Thứ dạng ống kia có uy lực rất lớn. Bởi vì có nó cho nên quân châu phủ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Lúc này, Giang Siêu phát hiện, quân châu phủ đột nhiên thay đổi đội hình, có người chuyên theo dõi người ném thứ dạng tròn kia.
Nếu không kịp ném trả lại thì sẽ giơ tấm chắn lên chắn lại.
Quân châu phủ vốn đang hỗn loạn nhanh chóng trở nên ổn định, rồi thỉnh thoảng thay đổi đội hình.
Cung binh phía sau, thuẫn binh phía trước.