Thấy cảnh này, trong mắt Giang Siêu lập tức nảy lên lửa giận, sát ý trào dâng đến cực điểm.
Đám già yếu tàn tật đó đã đủ khổ rồi, vậy mà đám cướp. kia vẫn còn có thể ra tay với bọn họ.
Bọn họ đều là người già phụ nữ trẻ em, sao đám cướp kia có thể ra tay được, sao có thể tàn nhẫn như thế được hải!
Quân Con Cháu thấy cảnh này cũng đỏ mắt, trong mắt tràn đầy giận dữ.
Lúc này, bọn họ không còn quá tức giận về chuyện quân châu phủ giết tù binh nữa.
Đám cướp kia đã mất hết nhân tính rồi, đúng là nên giết chết.
Nghĩ lại mình đã từng là một trong những tên cặn bã mất hết nhân tính, bọn họ cực kì áy náy, phần lớn đều quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thi thể bên kia và đám lưu dân đang khóc thút thít, nước mắt bọn họ trào ra ngoài.
“Đi xem mà làm, nên chôn cất thì chôn cất, nên trị thương thì trị thương”
Giang Siêu vỗ vai một người quân Con Cháu, thở dài nói.
Đám quân Con Cháu còn lại đều lau nước mắt, đi qua bên phía lưu dân, giúp mọi người dọn thi thể, chữa trị người bị thương.
Đám lưu dân còn lại khóc lóc thảm thiết, nhìn sang đám người cùng đi với mình đã chết, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Đối với bọn họ mà nói, hiện giờ chưa biết tương lai, dù là đi lên hay lùi xuống đều chỉ là đường chết.
Mà khi cái chết đang đến, bọn họ mới biết được sự đáng sợ của cái chết.
Giang Siêu đi vào trong xe ngựa, nhìn Mộ Dung Chỉ Tình đã ngất đi với ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nàng vốn đã bị thương rất nặng, chỉ có thể nghỉ ngơi cho. khỏe mới được.
Nhưng trải qua sự việc lúc nãy, chắc là vết thương của nàng đã nặng thêm rồi.
Thậm chí có thể thấy vết máu tứa ra từ miệng vết thương.
Giang Siêu nhìn Tống Ninh Tuyết đang vì lo lắng mà chảy nước mắt, ra hiệu cho nàng cởi áo khúc miệng vết thương trên ngực Mộ Dung Chỉ Tình ra.
Hắn móc bột kháng sinh từ trên người ta. Hiện giờ chỉ có thể dùng bột kháng sinh.
Tiếc là cao su thô còn chưa được vận chuyển ra ngoài, lại thêm kỹ thuật làm ống nhựa vẫn chưa hoàn thiện, nếu không là có thể truyền dịch rồi. So với bôi thuốc ngoài da, truyền dịch sẽ có hiệu quả nhiều hơn.
Với điều kiện trước mắt, cũng có thể bôi thuốc ngoài da.
Có điều, xem tình trạng thân thể của Mộ Dung Chỉ Tình, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhìn miệng vết thương đổ máu, Giang Siêu cảm thấy hơi đau lòng.
Một đao này là nàng nhận thay hản, hẳn không biết nên làm gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Giang Siêu cẩn thận bôi thuốc cho Mộ Dung Chỉ Tình, rồi băng bó miệng vết thương lần nữa, sau đó bảo Tống Ninh Tuyết chăm sóc Mộ Dung Chỉ Tình.
ở phía sau xe, Tiểu Ngọc và bà nội cực kì sợ hãi.
Nhưng khi thấy Giang Siêu, hai bà cháu yên tâm hơn một chút, có điều vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ngay cả hai bà cháu ở trên xe ngựa cũng bị dọa sợ thành như vậy, thì đám lưu dân bên dưới sẽ càng sợ hãi nhiều hơn nữa.
Nếu không trấn an cho tốt thì đoạn đường kế tiếp sẽ rất khó đi.
Lúc này, Giang Siêu đi ra ngoài, lưu dân đã được tụ tập lại một chỗ, liều trại đã dựng ngay ngắn lên.
Nhưng đám lưu dân vẫn còn vẻ mặt buồn phiền, cảm xúc chán nản.
Thấy Giang Siêu, đám lưu dân đều nhìn sang, có người mở miệng muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì.
Xem ra là đám lưu dân muốn rút khỏi đội ngũ.
Bọn họ sợ gặp đám cướp, sợ bị giết lần nữa.
Những tên cướp kia quá tàn ác, tàn ác đến mức ra tay với cả những người tay không tấc sắt như bọn họ.