“Các vị, Giang Siêu ta rất xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho các vị.
Nếu các vị cảm thấy đoạn đường kế tiếp sẽ rất nguy hiểm, muốn rút khỏi đội ngũ, thì ta sẽ không ngăn cản.” Giang Siêu nói với đám lưu dân.
Hản không có ý định bảt buộc đám lưu dân phải đi theo hắn.
Hắn chỉ là muốn cho mọi người một con đường sống.
Nếu có người muốn bỏ đi thì hẳn tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Bởi vì đó là lựa chọn của bọn họ.
Hơn nữa, hẳn cũng không dám bảo đảm là đoạn đường kế tiếp sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.
Rốt cuộc thì bọn họ phải đối mặt với những tên cướp cực kì tàn ác, chuyện gì cũng làm ra được.
Cho dù hôm nay bọn họ đánh thăng được đám cướp, nhưng nếu đám cướp bất chấp tất cả điên cuồng trả thù, thì Giang Siêu cũng không dám chắc rằng mình có thể đánh lùi đám cướp đồng thời bảo vệ tốt hết tất cả lưu dân.
Hơn nữa, nếu cố giữ bọn họ ở lại thì sẽ mang đến nhân tố không ổn định cho đội ngũ, thà răng để cho bọn họ tự mình lựa chọn.
“Nếu các vị bằng lòng đi theo Giang Siêu ta, thì ta bảo đảm sau này sẽ cho các vị có cơm ăn, có giường ngủ, có nhà ở để yên tâm sinh sống.
Ta không dám đảm bảo đoạn đường kế tiếp có xảy ra ngoài ý muốn nữa hay không. Nhưng ta đảm bảo cho dù xảy ra ngoài ý muốn, thì Giang Siêu ta cũng sẽ dốc sức đi đầu chém giết, mở ra một con đường sống cho. các vị”
Nói đến lời cuối cùng, Giang Siêu cất cao giọng, nói với vẻ kích động.
“Nếu các vị bằng lòng đi theo ta, thì ta tuyệt đối sẽ không làm cho các vị hối hận.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả lưu dân đều nhìn về phía hắn với ánh mắt mong chờ.
Đa số người đều lớn tiếng nói: “Bọn ta bằng lòng đi theo Giang tiên sinh, dù có chết ở trên đường thì cũng tốt hơn là chết đói. Bọn ta đã không còn nhà nữa rồi.
Ở cái thế đạo này, đi đến đâu cũng chỉ có một đường chết, thà rằng đi theo Giang tiên sinh tìm một con đường sống.”
Trong đám người, một người phụ nữ trung niên nói với Giang Siêu.
Bà ta vừa dứt lời, những người khác cũng vội vàng phụ họa, thanh thế càng lúc càng lớn, gần như tất cả mọi người đều lựa chọn đi theo Giang Siêu.
Rốt cuộc thì đám lưu dân bọn họ không có đất đai, không có chỗ ở.
Bọn họ có cơm ăn một ngày là có thể sống được. một ngày, ngày nào đó không có cơm ăn là phải chết đói.
Mặc dù đi theo Giang Siêu sẽ rất nguy hiểm, có thể bị đám cướp giết bất cứ lúc nào khi đi đường.
Nhưng ít nhất là Giang Siêu cho bọn họ hi vọng.
Mấy ngày qua, mọi người đều được ăn no, thậm chí là mặc ấm.
Giang Siêu không chỉ phát lương khô cho mọi người, mà còn phát cho mỗi người hai bộ quần áo.
Cách làm của Giang Siêu khiến mọi người mong chờ vào tương lai trong lời nói của Giang Siêu. Có chỗ ở, có cơm ăn, có giường ngủ.
Đám lưu dân bọn họ cần cái gì?
Bọn họ chỉ cần mấy thứ đơn giản kia thôi!
Tại cái thế đạo vô tình này, bọn họ cũng chỉ muốn sống sót.
Đa số lưu dân đều lựa chọn đi theo Giang Siêu. Một số ít lưu dân lựa chọn tách ra.
Chỉ có khoảng một trăm người bỏ đi. Giang Siêu không giữ lại bọn họ, còn cho bọn họ thêm lương khô và một ít bạc.
Về phần bọn họ có sống sót hay không là phải xem bọn họ rồi. Hắn đã cho bọn họ cơ hội để lựa chọn.
Thấy có người bỏ đi, rất nhiều người đều thay đổi ánh mắt, có buồn bã, có đi khuyên nhủ.
Có người bị thuyết phục ở lại.
Có người kiên trì muốn đi.
Cuối cùng có khoảng bốn mươi người bỏ đi, phần lớn là đàn ông năm sáu mươi tuổi và thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Bọn họ tự nhận là mình có thể tìm được một con đường sống.
Rốt cuộc thì bỏ đi vẫn tốt hơn là ở lại bị đám cướp giết chết.