Đoàng... Thứ đó bay đến trước đội ngũ mười ngàn người, đoàng...
Sau một tiếng vang lớn, mấy chục người bị nổ bay, chết tại chỗ.
Đội ngũ dày đặc kia lập tức hốt hoảng, không biết là có chuyện gì.
Tuy nhiên, mới chỉ một viên đạn đại bác thôi, chưa khiến bao nhiêu người hốt hoảng cả. Đúng lúc đó, từ hai bên, không ít trúc lôi bay ra.
Trúc lôi được pháo cối bắn vào giữa đội ngũ, lần này là hai mươi phát đồng loạt.
Dù uy lực của pháo trúc lôi không bằng đạn đại bác, nhưng thắng ở số lượng nhiều.
Hai mươi viên nổ tung giữa đám người, khiến rất nhiều người chết.
Đám quân thổ phỉ vốn có tác phong quân đội nghiêm chỉnh, nhất thời đã bắt đầu hoảng loạn.
Bọn họ còn chưa thôi hỗn loạn, lại đã bị một viên đại bác không biết từ đâu bay ra, lần này đã nổ chết mấy chục tên thổ phỉ.
Máu thịt bị nổ văng khắp nơi.
Những người may mắn sống sót chính mắt nhìn thấy người bên cạnh bị nổ tung người, dù có giỏi hơn nữa thì cũng sợ.
Đặc biệt là khi vẫn chưa biết cái thứ có uy lực kinh người này tới từ đâu, nên họ càng sợ hãi hơn.
Bọn họ không biết khi nào thứ đó sẽ rơi trúng đầu mình.
Đám quân thổ phỉ đâu còn nhớ nhiệm vụ của mình là gì nữa, trong lúc hoảng hốt, họ chỉ biết trốn đi theo bản năng.
Trong đội ngũ, thủ lĩnh đám thổ phỉ gào thét giận dữ, muốn bọn họ dừng lại, nhưng đều vô ích.
Tuy nhiên, vẫn có một số ít được bọn họ trấn an, xông về phía Giang Siêu.
Gần mười ngàn người thì đã có ba bốn ngàn xông về phía Giang Siêu, số còn lại theo bản năng chạy về phía cốc.
Bọn họ muốn sống, đâu còn để ý tới Giang Siêu nữa.
Dù sao, đối với bọn họ bây giờ, đối mặt với đạn đại bác nguy hiểm, chỉ có đi vào đèo Hàn Cốc thì mới an toàn.
Đạn đại bác tiếp tục đánh cho đám thổ phỉ kia sợ hãi, trúc lôi pháo cối cũng vẫn tiếp tục bản.
Trên đỉnh núi, Gia Luật Thanh và đám thủ lĩnh thổ phỉ trợn tròn mắt.
Vốn dĩ bọn họ định nhìn Giang Siêu bị ngược chết, nhưng không ngờ được, thuộc hạ của họ còn chưa tới gần hẳn đã bị giết cho kêu cha gọi mẹ.
Không chỉ vậy, phần lớn thuộc hạ đều chạy trốn.
Điều này khiến mấy người họ giận muốn chết, đặc biệt là Gia Luật Thanh, hắn ta nhìn Giang Siêu, trong mắt chỉ còn lại tức giận và không cam lòng.
Tuy nhiên, nhìn thấy phe mình có ba bốn ngàn người vẫn xông về phía Giang Siêu, trong lòng hẳn ta tràn đầy hy vọng.
Có lẽ những người đó vẫn có thể giết Giang Siêu.
Đang lúc hắn ta nghĩ như vậy, không ít trúc lôi đã xông về phía ba bốn ngàn người kia, còn đám thổ phỉ chạy trốn thì không ai quan tâm.
Cùng lúc đó, Giang Siêu đi đến trước mặt hai trăm binh sĩ quân Con Cháu, nắm chặt thanh đao trong tay.
Nhìn đám thổ phỉ xông đến trước mặt mình, hän xông lên đầu tiên.
“Giết..”
Trong tiếng gào thét, hai trăm binh sĩ quân Con Cháu được Đông Ly Sơn và Nam Minh Phong chỉ huy, theo Giang Siêu giết đám thổ phỉ đó.
Khi đao binh chạm nhau, binh khí của quân địch bị chém gãy lìa.
Trước mặt hai trăm binh sĩ quân Con Cháu và Giang Siêu, đám thổ phỉ đó không đỡ nổi một chiêu.
Dù là thủ lĩnh của đám thổ phỉ thì cũng bị Giang Siêu chém chết ngay.
Hắn ta còn chưa đụng được tới Giang Siêu đã bị binh sĩ của quân Con Cháu chém chết.
Mới giao chiến, hai trăm binh sĩ quân Con Cháu đã giết hết ba bốn trăm tên thổ phỉ, một đao chém chết một tên như chặt rau dưa.
Trên đỉnh núi, Gia Luật Thanh và đám thủ lĩnh thổ phỉ thấy cảnh đó thì khiếp sợ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được.
Hai trăm binh sĩ quân Con Cháu khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ, mãi lâu sau cũng không thở bình thường lại được. Dù thế nào thì họ cũng không ngờ sẽ có kết quả này.
Họ không nghĩ tới sức chiến đấu của quân Con Cháu lại mạnh tới thế.
Bọn họ là người, nhưng nếu nói là thần binh cũng không ngoa. Hơn nữa, dưới sự chỉ huy của Giang Siêu, bọn họ càng giết càng hăng.
Chỗ họ đi qua, đám thổ phỉ vừa rồi còn hung hãn, giờ đã Sợ vỡ mật.