Mọì người có thể thấy rõ ràng việc Giang Siêu giảm bớt lực đạo. Chỉ cần là người tập võ, đều có thể nhìn ra được Giang Siêu nương tay.
Nếu không thì chỉ với một cú đấm từ khuỷu tay kia của Giang Siêu, dù cho không đấm chết Lâm Bân, thì cũng có thể làm cho Lâm Bân bị thương nặng, chứ không phải chỉ là tạm thời nghẹt thở giống như bây giờ.
“Bây giờ ngươi phục chưa?” Giang Siêu hờhũng nhìn về phía Lâm Bân, giọng nói lạnh lùng.
Nghe vậy, trên mặt Lâm Bân hiện lên vẻ xấu hổ. Hắn ta cúi đầu, nghiêm túc nói ba chữ: “Ta phục rồi…”
Hắn ta cũng là một người dám làm dám chịu, sẽ không vì thua mà thẹn quá thành giận.
“Các ngươi thì sao? Còn ai không phục thì đi lên thử một lần…” Giang Siêu quay đầu nhìn về phía những người còn lại.
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu nguầy nguậy, lùi ra sau một bước.
Ngay cả Lâm Bân cũng khồng phái là
đối thủ của hắn, thì bọn họ sao có thế là đối thủ của hắn được.
Về phần tân binh, bọn họ còn ngoan ngoãn hơn nữa.
Bọn họ vốn dĩ rất ngoan ngoãn trước đám hộ vệ. Bây giờ đám hộ vệ ngoan ngoãn, bọn họ đương nhiên cũng ngoan ngoãn.
‘Phục là được rồi. Hiện giờ ta chỉ cần các ngươi phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy. Các ngươi đừng hỏi vì sao phải tới đây, vì sao phải chấp nhận sự huấn luyện của ta. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ ta nói sao thì các ngươi làm vậy là được rồi.”
Giang Siêu nhìn về phía đám hộ vệ, giọng nói lạnh lùng hơn, cầ người toát ra cảm giác quạnh quẽ.
“Nếu có người không nghe lời hoặc muốn gây chuyện, thì chờ đợi các ngươi sẽ là nhà tù. Các ngươi không tin có thể hỏi lại quận chúa, nàng sẽ trả lời các ngươi.”
Tống Ninh Tuyết đứng bên cạnh ngấn ngơ nhìn Giang Siêu, có chút không thể tin nổi người này chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Cho dù là tướng quân đã đánh hàng
trầm trận cũng không thể có được khí thế hơn người như Giang Siêu.
Hắn giống như một vị chiến binh tàn nhẵn quyết đoán, hoặc giống như một vị tướng quằn kiên nghị chinh chiến sa trường.
Nhìn Giang Siêu, nổi lo lắng về đám cướp tạo phản của Tống Ninh Tuyết dần biến mất.
Có Giang Siêu ớ đây, không có vấn đề gì mà không giải quyết được.
“Giang tiên sinh nói không sai, nếu các ngươi không nghe theo lệnh của Giang tiên sinh thì ta sẽ tự mình đưa các ngươi vào tù.” Tống Ninh Tuyết phụ họa lời nói của Giang Siêu.
Nàng biết hiện giờ mình cần phải làm là giúp đỡ Giang Siêu xây dựng đủ uy tín.
Về phần Giang Siêu muốn làm gì, lựa chọn của nàng luôn là ủng hộ.
Rốt cuộc hiện giờ nàng đã giao hết số phận của toàn bộ huyện An Ninh và phủ quận vương cho Giang Siêu.
Nghe lời nói của Tống Ninh Tuyết, tất cả hộ vệ đều thay đổi vé mặt, lập tức thu lạỉ thái độ rời rạc. Những người mới chiêu mộ càng
thêm ngoan ngoãn.
Giang Siêu vừa lòng nhìn hai trăm người trước mắt. Muốn thành lập một đội quân thường thắng, kỷ luật nghiêm minh là yêu cầu thấp nhất.
Nếu ngay cả mệnh lệnh cũng không nghe theo, thì việc đí giết đám cướp núì Kê Minh chẳng khác nào đi tìm chết.
Giang Siẻu đỡ Lâm Bân đứng lên, rồi vỗ nhẹ vai hằn ta, làm hẳn ta về vị trí cũ.
Sau đó, hắn chia hai trâm người thành chín tiếu đội, mồi tiểu đội có một tiếu đội trường; ba tiểu đội thành một trung đội, có một trung đội trưởng; ba trung đội thành một đạỉ độỉ, đạì đội trướng là Lâm Bân.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khó hiểu với cấp bậc của mình, không biết cái gì gọỉ là tiểu đội, trung đội, đại đội.
Giang Siêu không giải thích, mà tạm thời cũng lười đi giải thích.
Dù muốn giải thích thì cũng phải đợi đến lúc bồi dưỡng ra nhân tài chính trị liên quan, rồi lại giải thích một cách có hệ thống.
Không chỉ giải thích vấn đề chế độ xây dựng, mà còn gìảỉ thích vấn đề chính trị.
Thật ra, phần lớn quân đội muốn đề cao sức chiến đấu thì không thể thiếu giáo dục về tư tưởng.
Cần phải cho binh lính biết vì sao mình chiến đấu. Vậy thì trên chiến trường bọn họ mới sẽ không mê mang, đồng thời phát huy sức chiến đấu cao nhất.
Quốc gia kiếp trước của Giang Siêu, có lẽ trang bị quân sự không phải đứng đầu thế giới, nhưng mà ý chí và sức chiến đấu chắc chắn là đứng đầu thế giới.
Bọn họ bảo vệ quốc gia, có gan hy sinh, đánh lui hết cuộc xâm lược này đến cuộc xâm lược khác, làm cả thế giới không thể khỏng thừa nhận thực lực của bọn họ.
Tiếp theo là huấn luyện đội ngũ.
Mục đích và ý nghĩa của việc huấn luyện đội ngũ là ờ chỗ có thể tạo ra khí chất độc đáo và xây dựng hình ảnh hùng mạnh.
Huấn luyện đội ngũ nghiêm khắc có thể khiến người làm được đứng như tùng, ngồi như chuông, giữ vững tư thế tốt đẹp.
Huấn luyện đội ngũ có thể đề cao ý thức nghe lệnh, nâng cao quan niệm về kỷ luật tổ chức.
Giang Siêu muốn thành lập một đội ngu thuộc về mình, những người trước mắt sẽ là mồi lửa. Hắn xuất thân đặc công, rất quen thuộc với mấy thứ này.
Huấn luyện đội ngũ rất nhàm chán, nhưng mà không ai dám than thờ câu nào. Một trăm người hộ vệ phủ quận vương là đám người thích ứng đầu tiên.
Mặc dù thua bới Giang Siêu, nhưng mà Lâm Bân vần rất cung kính Giang Siêu, một lòng giữ đúng lời hứa của mình.
Hơn nữa, hắn ta cũng cảm nhận được điếm khác biệt khi huấn luyện đội ngũ, nói đến cùng hắn ta cũng được coi như là quân nhân.
Từ trong các động tác điều lệnh đội ngũ, hắn ta dường như có thể cảm nhận được một loại gắn kết.
Hắn ta không hình dung ra được cảm giác này, nhưng hắn ta thật sự cảm nhận được nó.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ với hắn ta. Khoảng hai giờ sau, bọn họ càng luyện càng thành thạo.
Cuối cùng, Giang Siêu gọi Lâm Bân đi
lên, cười nói: “Lâm đại đội trường, sau này cứ việc huấn luyện bọn họ theo hình thức vừa rồi, chỉ cần huấn luyện tốt thì ta có thể dạy ngươi quyền pháp mà ta vừa sử dụng.”
Nghe vậy, trên mặt Lâm Bân nối lên vui mừng. Khoảnh khắc hắn ta thua bới quyền pháp quỷ dị kia của Giang Siêu, hắn ta liền muốn học.
Bây giờ nghe Giang Siêu nói sẽ dạy hắn ta quyền pháp, hắn ta cười vui vẻ đến mức miệng sắp ngoác ra tới tận tai.
“Giang tiên sinh nói thật hả?”
“Đương nhiên, ngươi cảm thấy ta lừa ngươi làm gì?” Giang Siêu gặt đầu với hắn ta.
Hắn không thể suốt ngày ớ đây huấn luyện người. Vậy nên tất nhiên là phải giao phần huấn luyện kế tiếp cho người phù hợp đi làm. Mà Lâm Bân chính là người phù hợp nhất.
Chỉ cần huấn luyện tốt đội ngũ, hình thành sự gắn kết ban đầu, thì khi xảy ra chiến đấu sẽ khỏng đến mức rối loạn.
Kỷ luật nghiêm minh không phải chí là lời nói suông!
Về phần huấn luyện tiếp theo, đến khi ấy
hẳn lại bàn với Lâm Bân, rồi giao cho Lâm Bân đi làm.
Muốn Lâm Bân dốc hết sức lực thì phải cho hắn ta một ít chỗ tốt.
Trong lúc Lâm Bân cực kì vui mừng, thì Tống Ninh Tuyết, Tống Tiểu Nhã và một đám nữ hộ vệ đều toát ra vé mong chờ.
Các nàng cũng muốn học bộ quyền kia.
Lần trước khỉ thấy Giang Siêu đánh quyền, Tống Ninh Tuyết và Tống Tiếu Nhã vẫn luôn nhớ mãi bộ quyền kia, chỉ là tới bây giờ còn không tìm được cơ hội hỏi Giang Siêu.
Thấy ánh mắt của đám Tống Ninh Tuyết, Giang Siêu bật cười, nói: “Chờ có thời gian, ta sẽ viết một bản quyền pháp cho ngươi.”
“Có thể viết luôn bộ quyền pháp lần trước hay không?”
Tống Ninh Tuyết không hề khách sáo, không chỉ muốn Thái Cực quyền, còn muốn bộ quyền luyện thể lần trước của Giang Siêu.
Trong lúc vồ tình, giọng điệu nói chuyện của nàng đối với Giang Siêu thân thiết hơn rất nhiều, cảm giác dường như hai người là những người bạn quen biết nhiều năm.