Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Mà chỉ còn hai hướng để thoát ra, một hướng là về trước. đèo, còn một hướng là đi sau đèo.

Hướng về trước đèo kia hẳn là có thể chạy ra ngoài rất nhanh.

Nhưng trong khi bọn họ nghĩ như vậy, phía trước đột nhiên xuất hiện gần hai trăm người.

Bọn họ chặn kín cửa hang, có vẻ đừng ai mong thoát được.

Tình huống như vậy, làm cho đám người Gia Luật Thanh há hốc mồm, không thể tin được vào mắt mình.

Rõ ràng là phía người của gã mai phục Giang Siêu, sao bây giờ lại cảm thấy là hắn đang mai phục bọn họ mới đúng?

Chặn tay sai của bọn họ vào trong hang núi, lại ném hết loại thiên lôi lạ lùng kia vào trong hang, gần giống như hành vi đóng cửa đánh chó.

Nhiều người nữa cũng chỉ đành bất lực mà để bọn họ giết.

Bọn họ tuyệt vọng nhìn hết thảy, trong lòng chỉ còn sót lại cảm giác vô lực và sợ hãi.


Bọn họ sợ hãi sự sắp xếp của Giang Siêu.

Giang Siêu giống như đã sớm đoán ra được tính toán của bọn họ, cũng đã bố trí xong mọi thứ.

Chẳng lo bọn họ có mang theo rất nhiều người tới, toàn quân cũng ät bị diệt.

Mười nghìn người ở ngoài khe núi, mà trong núi thì có ba ngàn người, mười ba nghìn tên cường đạo cứ thế mà chết sạch.

Sau núi, Giang Siêu dẫn theo hai trăm binh sĩ chặn ở đó, cứ có tên cường đạo nào đi ra là giết.

Lại bắt đầu một trận tàn sát mới.

Giang Siêu không chấp nhận sự đầu hàng của địch, mà những tên cường đạo đó cũng không nhất định phải đầu hàng, còn chưa kể là hắn cũng không có quyền chấp nhận đầu hàng của chúng. Bởi vì, hiện tại hản phải bảo đảm an toàn cho lưu dân.

Những tên tù nhân đó đều bị áp giải đi, chỉ sợ bọn họ sẽ tùy thời làm phản, nói không chừng lưu dân sẽ phải chịu tai ương tiếp.



Hạng người hung ác đến cùng cực như vậy thì cứ giết đi cho bớt lo.

Giang Siêu thật sự không dám lấy tính mạng của nhóm lưu dân ra làm trò đùa.

Cứ chém giết một mạch như vậy đến tận ba giờ sau, cuộc. chiến mới hoàn toàn kết thúc.

Trong đèo Hàn Cốc ngoại trừ còn một lác đác một vài tên cường đạo còn sống ra, gần như đã chết sạch bách.

Kẻ nào chạy trốn thì không thể tha, tất cả đều bị chém chết. Hang núi bên ngoài chất đầy thi thể.


Lưu dân ở đăng xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt chứa đầy hoảng sợ, nhưng cũng chất chứa may mắn và vui sướng. Đội của Giang Siêu thẳng là bọn họ có thể sống sót.

Nếu không, rơi vào trong tay đám thổ phỉ thì khẳng định là chỉ có một con đường chết mà thôi.

Bọn họ đã chứng kiến được sự hung tàn của đám thổ phỉ đêm đó, không có bất kỳ một ai muốn đụng phải lần nữa.

Việc tiếp theo là thu dọn chiến trường, chuyện này sẽ giao cho quân Châu phủ làm.

Đối với việc này, đám tướng sĩ của quân Châu phủ không hề oán hờn, trái lại vô cùng cam tâm tình nguyện.

Còn cả bộ dạng lúc bọn họ nhìn về Giang Siêu và nhóm quân binh đó tràn đầy vẻ cung kính cùng sợ hãi.

Tất cả quân Châu phủ đều biết, nếu như chính mình gặp phải người trong quân đội thì bọn họ chỉ có nước xuống địa phủ gặp Diêm Vương thôi.

Vì bọn họ không thể đánh thẳng được người trong quân đội.

Đây là nhóm quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất mà bọn họ gặp qua. Chỉ với hai trắm người mà có thể giết chết gần mười nghìn người.

Quân Châu phủ cũng không biết ở trong núi còn có hơn hai trăm người. Nếu như biết quân binh có tổng cộng năm trăm người hẳn là còn phải sợ hãi hơn nữa.

Hai trăm quân binh đã khủng bố lắm rồi. Quân đội còn có tận năm trăm người thì còn thua thế nào được nữa?


Nếu mà bọn họ biết số người trong quân đội của Giang Siêu có hơn một ngàn nữa thì chỉ sợ sẽ bị dọa cho ngu người.

Mà không bao lâu nữa thôi, số quân binh sẽ ngày càng gia tăng.

Trong tộc Dạ Lang hoàn toàn có thể tăng lên đến hơn mười ngàn người nữa.

Hồ Vi nghe lời Giang Siêu nhặt hết tất cả chỗ vũ khí ấy lại, để cho những con chiến lợi phẩm chiến mã chở.

Những vũ khí này còn có thể dùng được tiếp.

Tới lúc đó, rèn ra đao có thể để cho quân binh dùng như hiện tại.

Bây giờ Giang Siêu đang cần những loại vũ khí bằng sắt.

Có nhiều binh khí như vậy thật sự là tốt đến không thể nào tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận