Thôn Kháo Sơn lúc trước nghèo đến nỗi suýt phải đói chết, nhưng thôn Kháo Sơn giờ đây đã là nhà nhà lợp ngói.
Lương thực và tiền nong của cải trong nhà đều dư dả hơn rất nhiều.
Về sau sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện lương thực, cũng không phải lo về việc nhà cửa bị dột vào ngày mưa, hay là bị sụp xuống nữa.
“Giang Siêu! Ngươi đã trở về rồi...
Tốt quá rồi, chúng ta đều nhớ ngươi chết đi được.”
Ở nơi rất xa, một người thôn dân đang làm việc bỗng nhận ra Giang Siêu, gã vẫy tay hô lớn.
Giọng nói của gã lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về bên này.
Người bảo vệ thôn kỷ luật nghiêm minh, việc Giang Siêu trở về tuy khiến vẻ mặt của bọn họ kích động, nhưng vẫn có thể nhịn lại được.
Nhưng những thôn dân này lại khác. Bọn họ vui mừng chạy đến bên Giang Siêu, bọn họ muốn nghênh đón Giang Siêu.
Không những thế, có người còn hô vang cả xóm làng.
“Bà con ơi, ân nhân của chúng ta đã trở lại, Giang Siêu đã trở lại!”
Có một người cao giọng nói, sau khi những người khác nghe được tin tức này thì người này nối tiếp người kia nhanh chóng hô vang.
Cả thôn đều bị giật mình vì tiếng hô gào này.
Tô Tiểu Thảo đang đi học trong trường tư thục nghe thấy tiếng này, trong mắt lộ ra vẻ mừng vui, nàng vội bật dậy, chẳng thèm để ý đến phu tử đang giảng bài bên trên, thân hình nho nhỏ chạy bản ra ngoài.
“Tỷ phu đã trở lại, Giang Siêu ca ca đã trở lại! Tỷ... Tỷ phu đã trở về, Giang Siêu ca ca đã về rồi
Cô bé nói năng lộn xộn mà kêu gào, trong giọng nói chưa đầy vui mừng.
Cách gọi tỷ phu là tỷ tỷ của cô bé bắt cô bé phải gọi như thế cho bằng được, thật ra thì cô bé thích gọi là Giang Siêu ca ca hơn.
Cô bé vừa la hét vừa chạy về phía tỷ tỷ của mình.
Mà cả thông cũng vì một tiếng này mà chạy hết về phía tường ngăn của cổng thôn.
Tô Miên Miên đang ở trong xưởng dệt này kiểm tra hàng hóa, cũng chuẩn bị vận chuyển vải vóc đi, nàng đang sai sử một vài người phụ nữ chuyên chở hàng hoá.
Vốn dĩ sổ sách ở trên tay của nàng có thể giao cho những người khác làm, bản thân chỉ cần biết được tình huống như thế nào là được.
Nhưng mà để bản thân có thể quen thuộc với tri thức về các phương diện quản lý hơn, có rất nhiều việc nàng đều cố gắng hoàn thành. Dùng hết năng lực của mình mà quản lý chúng.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Tô Tiểu Thảo. Nàng nghe mà trong mắt lộ ra một tia vui mừng. Sổ sách trong tay lập tức rơi xuống mặt đất.
Nước mắt chảy ròng ròng từ trong hốc mắt. Nàng cố nén nóng chực trào, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Chia xa hơn một tháng, nàng không lúc nào là không nhớ mong Giang Siêu.
Nhưng nàng hiểu điều bây giờ nàng có thể làm là giúp ái nhân của mình làm tốt việc hẳn phải làm.
Muốn đuổi kịp bước chân của Giang Siêu, thứ nàng phải học còn quá nhiều.
Nhưng nàng vẫn muốn Giang Siêu làm bạn bên mình hơn.
“Miên Miên, còn không đi nhanh lên...
Bây giờ nhất định Giang Siêu rất rất muốn gặp ngươi, ngươi cũng rất muốn gặp. hẳn đúng không, đừng gấp gáp, bên này, chúng ta sẽ trông. nom cho”
Trong đó có một người phụ nữ chúc phúc mà nhìn Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên nhìn nàng ta một cái, nhặt sổ sách trên mặt đất lên rồi đưa cho người phụ nữ này, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Giờ đây nàng thật sự bức thiết mà muốn nhìn thấy Giang Siêu.
Mới vừa vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy muội muội của nàng đang vội vã chạy về phía nàng, dáng vẻ nhỏ nhắn của Tô Tiểu Thảo lúc chạy có vẻ gấp gáp, nhưng thoạt nhìn cũng khá là linh hoạt.
Rốt cuộc thì trong khoảng thời gian được tập võ này thì sức mạnh của tiểu nha đầu này đã khá tốt rồi.
Tô Miên Miên bước nhanh đi bế muội muội lên rồi đi nhanh về phía cổng thôn, bước chân của nàng thực ổn định, cho dù đang ôm muội muội thì mặt không đỏ, cũng không thở hồng hộc.