Lúc này, sắc trời càng ngày càng đen, tính theo thời gian hiện đại thì đã gần tám giờ tối.
Trương Thông ngáp một cái. Hắn ta định đi ngủ, dù sao thì còn khoảng mấy giờ nữa viện binh mới đến, chắc khoảng nửa đêm mới đến.
Bây giờ ở đây lôi kéo với Giang Siêu cũng không có ý nghĩa gì, thà rắng đi ngủ một giấc cho khỏe, để khi viện binh đến mới có tinh thần đánh thôn Kháo Sơn.
Hản ta quay đầu lại nhìn Giang Siêu với ánh mắt giễu cợt, rồi quay người đi vào lều.
Thấy Trương Thông đi rồi, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ gì đó là lạ. Hắn nhìn sang Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo, rồi vuốt nhẹ đầu các nàng, dịu dàng nói: “Các nàng đi về nghỉ ngơi đi, cứ giao nơi này cho ta. Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể đi vào thôn Kháo Sơn. Chờ khi ngày mai các nàng thực dậy, chuyện nơi này đã giải quyết xong rồi.”
Nghe vậy, Tô Miên Miên mở miệng định từ chối.
Nàng muốn ở bên cạnh Giang Siêu. Nàng sợ Giang Siêu xảy ra chuyện.
Rốt cuộc hiện giờ bọn họ phải đối mặt với đám binh cướp nhiều gấp mấy lần quân Con Cháu thôn Kháo Sơn.
Hơn nữa, dường như đám cướp kia còn đi mời chỉ viện.
Nàng không biết Giang Siêu có đánh lại đám binh cướp kia không. Nếu lỡ...
Nàng không dám nghĩ đến hậu quả.
Nếu Giang Siêu thật sự xảy ra chuyện thì chắc là tỷ muội các nàng sẽ không còn hy vọng và can đảm sống sót.
Tô Miên Miên vừa mở miệng, Giang Siêu đã dùng tay che miệng nàng lại, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng lại kiên quyết: “Nghe lời, nhất định phải tin ta...”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Siêu, Tô Miên Miên tuy còn rất lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.
Nàng biết mình tiếp tục ở đây, không chỉ không giúp được gì nhiều, ngược lại còn gây thêm phiền cho Giang Siêu.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng.
Nàng ôm muội muội đang rưng rưng nước mắt nắm chặt áo Giang Siêu, rồi nàng cũng không nhịn được mà chảy nước. mắt.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Giang Siêu đau lòng lau nước mắt cho hai tỷ muội, rồi dặn dò Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết: “Các nàng cũng trở về đi, nhân tiện đưa hai nàng ấy trở về, chăm sóc tốt cho hai nàng ấy, cũng chăm sóc tốt cho chính mình.”
Hản vừa dứt lời, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng các nàng cũng muốn ở trên tường thành với Giang Siêu, nhưng mà các nàng biết mình ở lại đây sẽ làm Giang Siêu phân tâm.
Tống Ninh Tuyết còn đỡ, nàng có thực lực mạnh, có thể giúp được Giang Siêu.
Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì quá yếu, cơ bản là liên lụy.
Hơn nữa, Giang Siêu đã lên tiếng rồi, các nàng không dám làm trái ý của Giang Siêu.
Thấy bốn cô gái đi rồi, Giang Siêu mới nhìn xuống tường thành với ánh mắt lạnh băng.
Lúc này, Lâm Bân và A Sinh ở bên cạnh cũng đi lại gần.
Còn cả vài tên tướng lãnh do Giang Siêu đề bạt cũng đi tới bên cạnh Giang Siêu.
“Giang tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Giết ra ngoài hả?
” Lâm Bân mặt mày đầy vẻ háo hức, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hản ta nhìn đám cướp bên dưới tường thành giống như nhìn con kiến vậy.
Hản ta của hiện giờ cực kì tin tưởng vào sức chiến đấu của quân Con Cháu.
Vấn đề là từ khi đánh lùi một đợt tấn công, Giang Siêu không còn bất cứ động tác nào nữa.
Bọn họ chỉ cần nã pháo thêm vài đợt rồi lao ra ngoài đánh nhau thì tuyệt đối sẽ khiến đám cướp kia không kịp trở tay.
Nhưng mà Giang Siêu không có tiếp tục ra lệnh, khiến hắn ta có chút thèm đi đánh nhau.