Dạo này hắn đang bận chuyện chế tạo pháo cối mìn tre và ống pháo. Hiện giờ mọi thứ cũng xong rồi, chỉ còn chờ Tống Ninh Tuyết trớ về, lại bàn bạc khi nào đi đánh núi Kê Minh.
Tuy rằng có Tống Ninh Tuyết chặn lại tin tức, đám cướp núi Kê Minh có lẽ sẽ không đạt được tin tức cụ thế một cách nhanh chóng, nhưng mà một khi đối phương đạt được tin tức, thì chắc chắn sẽ ra tay với thôn Kháo Sơn và hắn.
Vậy nên hiện giờ không phải là lúc nên tổ chức bữa tiệc thương nhân.
Tuy nhiên, những người buôn bán kìa sẽ không chờ mãi ở huyện An Ninh.
Nếu lần này bọn họ tiếp đón người ta không chu đáo, thì lần sau sẽ khó có thế mời người ta tới đây. Mà loại kết quà này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Giang Siêu.
“Tiên sinh, có phải là không tiện hay không… Hay là…”
Thấy vẻ mặt khác thường của Giang
Siêu, Tống Ninh Tuyết cũng nhớ tới chuyện
núi Kê Minh, trên mặt nàng bắt đầu lộ ra vẻ khó xử.
Mặc dù Tống Ninh Tuyết có thể bàn chuyện thương hội, nhưng mà Giang Siêu vẫn muốn đi một chuyến.
Không chỉ là về chuyện buồn bán, mà còn về chuyện hợp tác trong tương lai. Giang Siêu muôn thỏa thuận hợp tác về nhiều mặt khác với một vài người nữa.
Có đào quặng luyện sắt, có tơ lụa vải vóc, có bông và lương thực, thậm chí có cả chán nuôi…
Nếu đã muốn phát triển thì hắn phải lên kế hoạch trước về nhiều mặt.
Tống Ninh Tuyết không thế nào bàn bạc được nhiều chuyện như vậy, cũng không thế nào nói ra kế hoạch chi tiết. Vậy nên hắn chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Tống Ninh Tuyết cũng biết vậy, mới khỏng nhận làm chuyện này. Nàng khỏng thể thành thạo bàn chuyện như Giang Siêu được.
“Không sao, cô bảo bọn Tiếu Nhã chất hàng hóa lên xe đi, để riêng mấy cuộn vải kia vào một rương, cho các nàng đưa hàng hóa đến huyện thành trước, đợi ta bàn giao công
việc bên này xong thì chúng ta cùng đi huyện thành, tổ chức bữa tiệc thương nhân ngay trong buổi tối.”
Giang Siêu lắc đầu với Tống Ninh Tuyết. Người đã tới đây rồi, bọn họ không thế để người ta chờ ở đó, huống chi tổ chức một sự kiện thương hội cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Chờ nói xong chuyện hợp tác bên này, hắn lại bàn bạc với Tống Ninh Tuyết về chuyện đánh núi Kê Minh cũng không muộn.
Hiện giờ, đội hộ vệ và đội bảo vệ thôn có gần bốn trăm người, đội ngũ càng ngày càng thành thạo các mục huấn luyện.
Tính kỷ luật cực kì mạnh, bước đầu có được sức chiến đấu nhất định.
Ngoài ra, Giang Siêu còn nhân lúc rảnh rỗì dẫn theo đám hộ vệ bày rất nhiều bầy ở giao lộ thôn Kháo Sơn, cũng là giao lộ duy nhất đi vào thôn Kháo Sơn.
Chỉ cần phái mấy chục người canh giữ ở đó, thì dù có năm sáu trăm người tới đây cũng chưa chắc tấn công vào được.
Hơn nữa, đội hộ vệ còn được trang bị mìn tre, thậm chí sẽ làm ké xâm nhập tổn
thất nặng nề.
Giang Siêu báo Tống Tiểu Nhã dẫn người lấy nước hoa và xà phòng được làm ra trong mấy ngày qua cất vào trong rương, cất luôn cả mấy cuộn vải mà hẳn đã tranh thủ dệt vào.
Sau khi mấy người thợ mộc làm ra các bộ phận của máy dệt vải, Giang Siêu đã tự mình lắp ráp lại.
Hiện gìờcó khoáng hai mươi máy dệt vải đang đặt trong xưởng gạch đỏ. Hắn đang định tìm một cơ hội dạy cho một số người phụ nữ cách dùng như thế nào.
Chờ bên này chất đồ xong, Tống Tiểu Nhã cũng dẩn đoàn xe đi rồì, Giang Siêu mới đi về phía đội hộ vệ.
Những lúc hắn không ớ trong thôn, an toàn của cả thôn phải dựa vào các hộ vệ.
Mấy ngày qua, mỗi ngày có khoảng mười đến hai mươi người thay phiên trực đêm.
Đêm nay khá đặc thù, không có hắn ở đây, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, nên tăng thêm người trực lẻn tới con số năm mươi.
Hắn cố ý để Lâm Bân và A Sinh chịu
trách nhiệm trực đêm. Chỉ có hai người họ mới làm hắn yên tâm hơn một chút.
Nếu có chuyện xảy ra thì cứ phát tín hiệu để đội hộ vệ chạy tới cửa thôn.
Cho dù là mấy trãm người tới thì cũng có thể ngăn cản được. Nói không chừng còn có thể giết sạch bọn chúng.
Chờ hắn sắp xếp xong mọi chuyện, trời cũng đã tối rồi.
Chắc là lúc này đám người Tống Tiểu Nhã đã về tới phủ quận vương, thông báo xong chuyện tố chức thương hội.
Sau đó, Giang Siêu dẵn Tống Ninh Tuyết cưỡi ngựa chạy về phía huyện thành.
Tất cả hộ vệ của Tống Ninh Tuyết đều hộ tống hàng hóa đi huyện thành, chỉ còn một mình Tống Ninh Tuyết ở lại chờ Giang Siêu.
Hai người mỗi người một con ngựa, chạy đi ngay trong đêm. Giang Siêu định tham gia thương hội xong thì sẽ quay về thôn Kháo Sơn.
Trước khi giải quyết xong chuyện đám cướp núi Kê Minh, hắn không yên tâm ra khỏi thỏn chút nào. Hắn sợ đám cướp sẽ tấn công thôn Kháo Sơn vào buổi tối, đám hộ vệ trong
thôn chưa chắc đánh lại được.
Từ thôn Kháo Sơn cưỡi ngựa đì huyện thành mất khoảng một giờ.
Đến khoảng tám giờ tối, Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết tới phủ quận vương.
Bên kia, một trăm người núi Kê Minh cũng lặng lẽ đến gần núi Mạo Nhân, khoảng hai ba giờ nữa là có thể chạy tới thôn Kháo Sơn.
Vì không gây ầm ĩ, đám cướp núi Kê Minh đều hành động lén lút, định đến khuya mới bắt đầu ra tay.
Giang Siêu không hề biết thôn Kháo Sơn sắp gặp nguy hiểm. Lúc này, hắn đã tới phủ quận vương huyện An Ninh.
Huyện An Ninh nóì lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có khoảng một trăm nghìn người, chưa tính thêm người ở các thôn xung quanh.
Phủ quận vương nằm ở phía đông của huyện. Nơi này là nơỉ ờ của những người giàu có hoặc là quý tộc. Phủ quận vương ra mặt làm bữa tiệc thương nhân, đương nhiên địa điểm tố chức là phủ quận vương.
Phủ quận vương trông có vẻ rất lớn, chỉ
là đại sảnh thôi đã rộng mấy trâm mét vuông.
Lúc này, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Người hầu vương phủ đang bận rộn qua lại. Hoạt động thương hội thời cố đại được tổ chức theo kiểu một đám người tụ tập uống rượu trò chuyện, chẳng khác nhiều so với hoạt động thương hội thời hiện đại.
Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết vừa đi tới cửa đại sánh đã cảm nhận được khung cảnh náo nhiệt bên trong.
Lần này có ít nhất ba bốn trăm người tới đây.
Ngoại trừ người trong thương hội bên phía châu phủ, thì bên phía huyện An Ninh cũng có một số thương nhân và quan to tham dự bữa tiệc này.
Nói đến cùng, nếu có thể tham gia bữa tiệc do quận chúa An Ninh tổ chức, thì cũng coi như là một loại tượng trưng thân phận.
“Quận chúa đến…” Tống Ninh Tuyết vừa đến cửa đạì sảnh thì người hầu canh giữ ờ cửa đã lớn tiếng nói với bên trong.
Theo giọng nói của người hầu, mọi người trong đại sảnh đều ra ngoài đón, vài
cánh cửa rộng lớn đều bị bọn họ chen chúc kín mít.
“Ra mắt quận chúa…”
“Chào quận chúa…”
Một đám người mặt mày nịnh bợ chào hỏi Tống Ninh Tuyết.
Tuy rằng thân phận địa vị của quận vương An Ninh không cao cho lắm, nhưng mà nói sao thì ông cũng coi như là thành viên hoàng thất, nên vẫn cao hơn một số quý tộc bình thường.
Trong đám quyền quý trước mắt, ngoại trừ một số quý tộc nhỏ ra, thì còn lại đều là thương nhân.
Tất nhiên là không thế so với Tống Ninh Tuyết về mặt địa vị rồi.
“Đểcác vị đợi lâu rồi, Ninh Tuyết gửi lời xin lỗi đến các vị. Bây giờ mời các vị vào chỗ ngồi.”
Tống Ninh Tuyết gật đầu, chắp tay chào mọi người.
Cái cách chào này của nàng có chút qua loa.
Theo lý mà nói, nàng là phụ nữ, nên
hành lề của phụ nữ, còn chắp tay là loại hành lề của đám đàn ỏng với nhau.
Tuỵ nhiên, Tống Ninh Tuyết là người tập võ, sao có thể để V nhiều như vây.