Tuy cuộc sống của họ không được sung túc, nhưng ít nhất mỗi người đều có thể ăn no, kiếm tiền dựa vào đôi tay mình, cho dù tạm thời không kiếm được tiền, thôn Kháo Sơn cũng sẽ không đối xử tệ bạc với họ.
Lòng nhiệt tình xây dựng của mọi người cao chưa từng có, họ biết, chỉ cần thôn Kháo Sơn được xây dựng tốt hơn thì họ sẽ có thể sống được tốt hơn.
Ai mà không muốn sống yên ổn chứ? Ai lại muốn đi vùng vẫy cạnh bờ vực tử vong đâu? Ai lại muốn sống sống trong cảnh nay đói mai khát, có thể chết bất cứ lúc nào chứ?
Thôn Kháo Sơn là thế ngoại đào nguyên cho những người khốn khổ. Tại sao hơn một ngàn tám trăm quân Con Cháu lại chiến đấu hết mình để bảo vệ thôn?
Đó là vì họ nhìn thấy được hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn ở thôn Kháo Sơn. Chỉ cần họ bảo vệ được nơi này, cuộc sống mà họ hằng mong ước một ngày nào đó sẽ thành hiện thực.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Siêu không hề rời khỏi thôn Kháo Sơn, các tù binh cũng dần dần đi vào khuôn khổ.
Tình báo viên do Giang Siêu cử đi thu thập tình báo cũng liên tục truyền về với những tin tức liên quan, huyện An Ninh vốn có sáu trăm tên thổ phỉ chiếm đóng.
Nhưng sau khi Giang Siêu đánh bại vạn quân của Trương Thông và chặt đầu hắn ta, bọn thổ phỉ ở huyện An Ninh lập tức bỏ chạy đến huyện An Khánh gần đó.
Huyện An Khánh là địa bàn của Bằng Ma Vương, binh lực trong tay hẳn ta có khoảng mười ba mười bốn ngàn người, đồng thời hắn ta cũng là một trong An Ninh tứ phi.
So với hai tên thổ phỉ còn lại, hẳn ta không tính là mạnh nhất, nhưng cũng không phải là yếu nhất. Việc Giang Siêu giết chết Trương Thông khiến Băng Ma Vương Lục Minh cực kỳ sợ hắn.
Không chỉ vì Giang Siêu đã giết chết Trương Thông, mà còn vì trước khi Giang Siêu từ Châu phủ trở về, đã diệt gọn liên quân thất phỉ ở Châu phủ.
Trong trận chiến ở đèo Hàn Cốc, quân Con Cháu đã hoàn toàn nổi tiếng. Vốn dĩ An Ninh tứ phỉ không tin vào chuyện ma quỷ này, nếu không thì Trương Thông đã không phải là kẻ đầu tiên nhảy ra cố găng chiếm lấy thôn Kháo Sơn rồi.
Khi đó, nhờ có hỏa thiên lôi và máy ném mìn do Gia Luật Thanh hỗ trợ, sau khi được nhìn thấy sức mạnh của hai thứ này, bọn chúng tràn đầy tự tin sẽ chiếm được thôn Kháo Sơn.
Ai mà ngờ được kết quả lại như thế này. Trước mặt người dân của thôn Kháo Sơn, pháo của họ đều trở nên vô dụng.
Mặc dù Lỗ Minh không có thông tin chính xác nhất từ chiến trường, nhưng hắn ta cũng có nghe nói về hỏa lôi biết bay của Giang Siêu.
Do đó, Lục Minh luôn lo lắng, sợ Giang Siêu sẽ bất ngờ. tấn công huyện An Khánh. Nếu Giang Siêu tới tấn công huyện An Khánh, hẳn ta chắc chắn sẽ bỏ thành màu chạy đầu tiên.
Hắn ta vô cùng sợ Giang Siêu, đã đến mức chỉ cần thấy là chạy ngay.
Về phần hai tên thổ phỉ còn lại, chúng chiếm giữ hai huyện lớn khác xung quanh huyện An Ninh, tạo thành một tam giác bao vây lấy huyện An Ninh.
Về phía Châu phủ, vì phỉ quân đã chiếm được một số huyện xung quanh nên đường xá đã bị phong tỏa, tốc độ truyền tin cũng chậm đi nhiều.
Gần mười ngày mà vẫn không có tin tức gì truyền về. Giang Siêu tận dụng khoảng thời gian này để quay lại tộc Dạ Lang.
Các tàu buôn đã được đóng xong, các tuyến đường buôn bán cũng được khai thông, do cách xa sông An Ninh nên chưa bị bọn thổ phỉ phá hủy.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì phiến quân của Trương Thông bị tiêu diệt, nên đám thổ phỉ đã từ bỏ huyện An Ninh.
Mặc dù huyện An Ninh giàu có hơn các huyện khác, cũng có nhiều tài nguyên hơn, nhưng ba tên thổ phỉ còn lại đầu không dám đến chiếm huyện An Ninh.
Giang Siêu huy động hơn năm nghìn binh sĩ của tộc Dạ Lang, đi ra ngoài bằng đường thủy, nhân tiện vận chuyển đặc sản của tộc Dạ Lang ra ngoài.
Do xảy ra chiến tranh nên những sản vật này tạm thời không bán ra được, nhưng có thể vận chuyển ra ngoài vẫn tốt hơn là để lại ở tộc Dạ Lang.
Trải qua khoảng thời gian khó khăn này, tiền Giang Siêu kiếm được đã bị tiêu gần hết rồi.