Rốt cuộc thì ông ta cũng đã tạo phản, cho dù ông ta chỉ thao tác phía sau màn, nhưng chuyện ông ta là trùm thổ phỉ lại là sự thật.
Lỡ như hoàng đế phát hiện ra hoạt động của ông ta, vậy thì ông ta sẽ vạn kiếp bất phục.
Nếu không phải vì muốn làm cho cho hoàng đế tin tưởng, tạo cơ hội cho con trai dẫn tộc Khiết Đan vào bên trong cửa quan, khiến toàn bộ Đại Triệu rơi vào tay giặc, ông ta cũng không mạo hiểm ở lại Kinh Đô.
Nếu Trịnh An dám tạo phản thì ông ta đã liều mạng từ lâu rồi.
Dũng khí của ông ta cũng lớn hơn rất nhiều.
Ngay cả khi hoàng đế thực sự nghỉ ngờ ông ta hoặc ra tay chống lại ông ta, Trịnh An vẫn có đủ tự tin để trốn thoát khỏi Kinh Đô.
Chẳng qua hiện tại nhi tử của ông ta nằm giữ chưởng quân biên quan, hoàng đế tạm thời sẽ không bao giờ nghi ngờ ông ta, cũng sẽ không bao giờ ra tay đối phó ông ta.
Nếu không, hoàng đế sẽ không dám để con trai ông ta đích thân ra chưởng quân biên quan.
Hơn nữa, tay trong do Trịnh An sắp xếp ở trong cung cũng không hề gửi tin tức gì nên ông ta phải thật cẩn thận, điều này chứng tỏ hoàng đế vẫn rất tín nhiệm ông ta.
Tuy rằng không biết hoàng đế điều ông ta đi để làm gì, nhưng Trịnh An vẫn một mình đi trước.
Khi Trịnh An đến ngự thư phòng của hoàng đế, ông ta được đi cùng với một số trọng thần lớn tuổi, trong đó có cả lão Tĩnh quốc công, Mộ Dung Địch và Lãnh quốc công Tô Khâm. Còn có Chu quốc công Đông Kinh đi cùng ông ấy.
Hoàng đế Đại Triệu Tống Triết ngồi ở sau long án, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hơi mập, thân hình trung bình.
Ông ta cao khoảng một thước tám.
Lúc này ông ta lo lắng nhìn bốn vị quốc công ở trước mặt, tựa hồ có chút hoang mang lo sợ.
"Các vị ái khanh, Châu phủ đang yên bình thì bị bọn thổ phỉ bao vây và giờ ở nơi đó đang báo nguy để cầu viện trợ.
Đường đi biên quan cũng đang gặp nguy hiểm. Gia Luật Hồng muốn phá bỏ cửa quan Trần Cốc và đang tiến đến cửa quan Thiền Châu.
Thế tử Trấn quốc công đã dẫn quân đến chiến đấu, nhưng cửa quan Thiền Châu bị bao vây, đội quân hai mươi vạn người của Trịnh thế tử có lẽ sẽ khó có thể đánh bại Gia Luật Hồng.
Các vị ái khanh có thể có thượng sách nào tốt để rút lui và trấn áp cuộc nổi dậy không?
Lời vừa nói ra, phía dưới bốn quốc công đều có ánh mắt khác nhau,
Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Trấn quốc công Trịnh An và Chu quốc công Đổng Kinh.
Họ định buộc tội Trịnh Anh là kẻ chủ mưu gây ra cuộc phản loạn. Cả Đại Triệu đều biết răng Trấn quốc công là kẻ chủ mưu của cuộc phản loạn, nhưng chỉ có Tống Triết là người duy nhất không tin điều đó.
Hơn nữa, Tống Triết vô cùng tin tưởng Trịnh An, không ngần ngại để Trịnh Thế Dân dẫn quân chiến đấu chống lại đại quân Khiết Đan.
Kể từ khi Trịnh Thế Dân đến biên quan đối đầu với kẻ thù, đã rút lui ba lần liên tiếp, làm cho quân Khiết Đan ngày càng tiến gần đến bên trong Đại Triệu.
Lúc này hoàng đế vẫn không cảm thấy rằng Trịnh Thế Dân đang cố tình dẫn quân Khiết Đan tiến vào cửa quan, ngược lại còn cho rắng Trịnh Thế Dân phục vụ vì nước vì dân, đang hăng hái chiến đấu vô cùng đãm máu.
Tống Triết thậm chí còn cảnh cáo của lão Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công với lý do vu khống chủ tướng sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến tranh.
Tống Triết không biết trong lòng đang nghĩ gì, có lẽ là vì ông ta đã để cho Trịnh Thế Dân lãnh đạo quân, ông ta sợ trong triều có người vu khống sẽ làm cho Trịnh Thế Dân thất vọng và đau khổ, từ đó làm ra chuyện gì đó cực đoan.
Lúc này, Tống Triết có phần đang cố gắng lấy lòng Trịnh Thế Dân.
Đối mặt với sự ngu ngốc của Tống Triết, Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công đã từ bỏ việc thuyết phục ông ta, bây giờ bọn họ sẽ để Tống Triết muốn làm gì thì làm, tệ nhất không làm được thì có thể bỏ chạy.
"Đẩy lùi kẻ địch thì không có thượng sách tốt, nhưng thần muốn tiến cử một vị tướng giỏi có thể đẩy lùi kẻ thù." Lúc này,
Trấn quốc công nhìn Tống Triết với ánh mắt kỳ quái.
Lời nói của ông ta khiến Tống Triết có vẻ kinh ngạc.