Giang Siêu nhìn về phía vài tên thương nhân. Lời nói của hắn làm những người xung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên. “Mấy con” là sao? Phải là “mấy vị” mới đúng chứ?
Có điều, khi nghe thấy Giang Siêu nói “các ngươi đã muốn làm chó săn” thì cũng hiếu được ý của “mấy con”.
Hắn đang mắng mấy người thương nhân là chó đây mà! Mà chó thì được tính bằng con là đúng rồi!
Mọì người xung quanh cười ầm lên, ánh mắt trờ nên khác thường khi nhìn về phía Giang Siêu. Người trẻ tuổi này cũng thú vị đấy chứ!
Lời mắng chửi không hề tục tĩu, ngay cả cõng tử nhà Trấn Quốc công cũng dám đối đầu, còn muốn thi văn đấu võ với người ta, dù cho có đấu không lại, cái loại can đảm và khí phách này không phải ai cũng có được.
Người bình thường chắc là vừa nghe đêh thân phận công tử nhà Trấn Quốc công của Trịnh Thế Kinh thì đã sợ hãi rồi.
Cò gái xinh đẹp bên kia gật gật đầu,
trong mắt hiện lên vé thưởng thức.
Có thù báo thù, dù cho đối phương có thân phận địa vị như thế nào, tên Giang Siêu này cũng có vài phần khí thế kiêu hùng.
Sau khi nghe hiếu ý của Giang Siêu, mấy tên thương nhân vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, trong mắt tràn ngập lửa giận, vừa định mớ miệng mắng lại Giang Siêu thì thấy ánh mắt như muốn giết người của Tống Ninh Tuyết, cuối cùng cũng không dám nói ra cái gì quá mức.
“Hừ… nhãì ranh, nếu ngươi thua thì sao?” Một người thương nhân trong đám kia hỏi.
“Ta thua, ha ha ha… Không ai có thế làm ta thua!” Giang Siêu lạnh nhạt nhìn mấy người thương nhân rồi ngửa đầu cười lớn.
Hắn quay đầu lạỉ, chỉ về phía Trịnh Thế Kinh, nói với vẻ đầy tự tin: “Nếu Trịnh Thế Kỉnh hắn làm được thì Giang Siêu ta cũng làm được, mặc kệ các ngươi muốn trừng trị thế nào nếu ta thua, ta bảo đâm…”
Hắn kiêu ngạo lại trương dương, trên người toát ra loại khí thế bề nghê thiên hạ.
Trịnh Thế Kinh nghe vậy thì tức giận đến mức run rẩy cả người. Dù thế nào thì hắn ta
cũng là tài tử hàng đầu châu phủ và người có vũ lực cao nhất quân Tinh An, thế mà bây giờ lại một thằng không chút tiếng tăm xem nhẹ. Hắn ta làm sao có thể chịu được con bực tức này.
“Được lắm, nhãi ranh, vậy thì bốn thiếu sẽ đấu với ngươi một trận. Bổn thiếu cũng muốn xem ngươi có tài cán gì. Lưu chủ bộ, ông làm trọng tài đi!”
Hắn ta đồng ý tham chiến, quát một câu với ỏng già hơn năm mươi tuổi bên cạnh, phong thái công tử hiện hết ra.
Hắn ta lại quên mất là mình vừa mới gây chuyện với Giang Siêu.
Giang Siêu chỉ là đánh trả lại mà thôi.
Hắn ta thích chơi, Giang Siêu liền chơi với hắn ta, mặc kệ hắn ta là công tử nhà Trấn Quốc cỏng gì đó.
Mọi người xung quanh đều bị khí thế từ trên người Giang Siêu ảnh hường, không hiểu sao trong lòng cũng nảy lên cảm giác hăng hái.
Có điều, háng hái thì hăng hái, lại không ai xem trọng Giang Siêu.
Mấy tên thương nhân kia thấy Trịnh Thế
Kinh đồng ý, bọn họ vì nịnh bợ cũng vội vàng phụ họa: “Được rồi, bọn ta cũng đánh cuộc! Đế xem ngươi làm sao kết thúc việc này!”
Lúc này, người được gọi là Lưu chủ bộ đứng lên. ông ta hành lê vớì Trịnh Thế Kinh rồi quay đầu nhìn về phía Giang Siêu.
“Vậy lão phu liền vượt quyền đi làm trọng tài trận đấu này. Không biết Giang công tử cảm thấy ổn không?” Lưu chủ bộ tỏ ra rất tôn trọng Giang Siêu.
Giang Siêu gật đầu với Lưu chủ bộ, chắp tay hành lê nói: “Lưu chủ bộ khách sáo, vậy thì làm phiền rồi.”
Giọng điệu của hắn mang theo vài phần khách sáo, có lề có tiết.
So với Trịnh Thế Kinh quát bảo Lưu chủ bộ, Giang Siêu có vẻ lề độ hơn nhiều. Nhìn từ điểm này, có thể thấy sự khác biệt về nhân phẩm giữa hai người.
“Giang công tử khách sáo!” Trên mặt Lưu chủ bộ hiện lên ý cười, ông ta rất vừa lòng với thái độ của Giang Siêu, trong lòng nhiều thêm vài phần thưởng thức Giang Siêu.
Vị thiếu niên trước mắt trông có vé trương dương độc đoán, nhưng hắn chỉ đối xử
với người nhục nhã hắn bằng thái độ như thế. Còn đối với những người khác, hắn lại trở nên có lê có tiết.
Người kính hắn ba phần, hắn trả lại bảy phần.
Lấy ơn báo ơn, lấy lý báo oán, đây mới là cách làm của đàn ông đương thời.
Những người xung quanh đều gật đầu với Giang Siêu. Tuy rằng hiện giờ vân chưa biết thắng thua, nhưng mà biểu hiện của Giang Siêu lại có thể làm phần lớn người ớ đây thay đổi thái độ với hẳn.
Bọn họ không còn coi hắn là một thằng nhấi ranh nữa. Nào có một thằng nhãi ranh không hề luống cuống khi đối mặt nhiều người, thậm chí còn dám đối đầu với Trịnh Thế Kinh nữa?
“Vậy thỉ văn trước đìl Thi văn có haì phần là thi thơ và thi sách, chúng ta thi thơ trước!” Lưu chủ bộ nói với hai bên.
Dứt lời, ông ta vuốt ve chòm râu suy nghĩ đề thi, muốn thi thơ thì phải có đề tài để hai bên dê dàng phát huy tài nống của mình.
Ông ta ngấng đầu nhìn vầng trăng trên cao. Hòm nay là đầu tháng tám, trên bầu trời
có nửa vầng trăng, ông ta nhìn rồi lập tức sáng mắt lên.
“Trong phần thi thơ, chúng ta lấy đề tài là trăng đi. Trong thời gian một chén trà nhỏ, aỉ trong hai vị làm ra một bài thơ hay hơn về trăng thì có thể thắng. Mọi người ờ đây sẽ cùng nhau đánh giá có hay hay không…”
Lưu chủ bộ mỉm cười nhìn về phía Giang Siêu và Trịnh Thế Kinh.
Mọỉ người xung quanh cũng đầy mặt chờ mong.
Trong buổi tối hôm nay, lấy đề tài là trăng cũng có vài phần văn nhã.
Sau khi nghe thấy đề tài, Trịnh Thế Kinh nhíu mày suy nghĩ, hiến nhiên là trong chốc lát hắn ta không thể nghĩ ra được câu thơ hay nào về đề tài trăng.
Về phần Giang Siêu, hắn lạnh nhạt liếc qua Trịnh Thế Kinh một cái rồi bước lên trên.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ờ đây đều rất ngạc nhiên. Lưu chủ bộ mớỉ vừa ra đề tài được vài giây thôi mà Giang Siêu đã có đáp án rồi sao?
Giữa lúc mọi người đang ngạc nhiên, Giang Siêu cất cao giọng nói:
“Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao
Chẳng hay trên đây cung khuyết
Đêm đó nhằm năm nao?
Rắp định cười mây lên đến
Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
Cao ngất lạnh lùng sao?
Đứng múa vời thanh ảnh
Trần thế khác chi đâu.
Xoay gác đỏ
Luồn song lụa
Rọi tìm nhau
Chẳng nên cừu hận
Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Tự cổ vẹn toàn đâu
Chỉ nguyện người trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng thâu.” (*)
(*) Thủy Điệu Ca Đầu, tác giả Tỏ Thức, bản dịch thơ Nguyễn Chí Viền.
Hắn vừa mới ngâm nga xong một bài thơ, xung quanh lập tức trớ nên yên tĩnh. Mọì người xung quanh đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt khó tin, ai cũng cho rằng mình nghe lầm rồi.
Mọi người đều không thế ngờ rằng chỉ trong vài giây thôi mà Giang Siêu đã làm ra được một bài thơ đề tài ánh trăng, lại còn là một bài thơ dài, câu thơ tuyệt đẹp, ý cảnh sâu xa.
Có người thậm chí còn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên cao rồi lấm bấm:
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Tự cổ vẹn toàn đáu
Chỉ nguyện người trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng thâu
Những câu thơ đẹp đến rung động lòng người, làm người có loại cảm giác như lạc vào trong ý thơ,
Đặc biệt là cô gái xinh đẹp hơn người, khí chất cũng hơn người kia. Nàng nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mắt cực kì lấp lánh.
Chỉ e là không ai có thể so sánh với tài
làm thơ của Giang Siêu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không cần thi nữa, Giang Siêu thắng chắc rồi, mà Trịnh Thế Kinh cũng thua chắc rồi.
Mấy tên thương nhân sắc mặt trắng bệch, bọn biết rõ nếu thua là phải bị đánh gãy chân chó.
Sau cơn sợ hãi, bọn họ đều chỉnh lại tâm thái, trong mắt lộ ra vé khinh thường.
Bọn họ cảm thấy Giang Siêu không dám đánh gãy chán chó của bọn họ. Một thằng nhãỉ nghèo sống dựa vào Tống Ninh Tuyết thì làm gì có can đảm kết thù với bọn họ, huống chỉ còn chưa có kết quả thẳng thua nữa mà.
“Trịnh công tử, bây giờ đến lượt ngươi!” Lúc này, Lưu chủ bộ nhìn về phía Trịnh Thế Kinh.