“Ưng Tử, đưa mọi người về đi Bạch Liên quân đã chuẩn bị rút quân rồi. Chúng ta cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận nữa. Hơn nữa, cho dù chúng ta có thắng trận này thì cũng sẽ chết không ít huynh đệ. Bây giờ không cần đại chiến cũng có thể bảo vệ được Châu phủ là đã đủ rồi! Mạng của quân Tử Đệ chúng ta quý giá hơn bất cứ ai, đừng đem tính mạng của huynh đệ lãng phí ở nơi đây.”
Giọng của Giang Siêu có chút lạnh lùng nói.
Đến giải vây cho Châu phủ nhưng không phải vì triều đình, là vì hắn cứu nhạc phụ tương lai của bản thân, là vì cứu Diệp Thanh Ảnh.
Nhưng mà cho dù hắn không phải vì truyền đình nhưng cuối cùng có lợi vẫn là triều đình. Đối với hẳn mà nói trong lòng có khó chịu biết bao.
Nếu như không phải bởi vì cái này nữa mà để cho huynh đệ của bản thân chết ở nơi đây cũng quá không cam tâm, còn không bằng cứ thôi như vậy đi!
Đông Ly Ưng nghe vậy, trong mắt lộ ra sự không hiểu nhưng cũng có chút cảm động, một người lãnh đạo hiểu được cách biết trân trọng mạng sống của huynh đệ thuộc hạ thì mới có thể khiến cho những người đi theo như bọn họ yên tâm.
Ít nhất người này sẽ không vì lợi ích của bản thân mà hi sinh bọn họ.
“Ừm! Thuộc hạ tuân lệnh!” Ly Đông Ưng nhanh chóng cung kính lại trịnh trọng hành quân lễ với Giang Siêu.
Khuôn mặt của Giang Siêu với biểu cảm nghiêm túc hồi lại quân lễ với hắn ta.
Đông Ly Ưng gật đầu với hắn quay người gọi quân Con Cháu rời đi. Rất nhanh tất cả quân Con Cháu đều rút lui.
Giang Siêu đứng yên tại chỗ không đi, hắn nhìn về phía ánh lửa của Bạch Liên quân, rất lâu cũng không lên tiếng. Hắn biết trong Bạch Liên quân, lúc này Tô Nguyệt Nhi cũng ở trong đó.
Nghĩ đến việc Tô Nguyệt Nhi vì bản thân mình ngay cả mạng cũng không cần. Sự hy sinh như vật nếu như nói Giang Siêu không có cảm động vậy thì không thể nào.
Cho dù không vì huynh đệ của quân Con Cháu, vì Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu cũng hy vọng không còn xảy ra xung đột với Bạch Liên quân nữa.
Ngoại trừ là hoàn cảnh bất đắc dĩ nếu không Giang Siêu hy vọng vĩnh viên không có xung đột với Bạch Liên quân.
Ngay vào lúc này, phía bên phải có một tiếng hơi nhẹ vang lên. Giang Siêu nhanh chóng nhìn qua đó, biểu cảm đột nhiên cảnh giác.
Chỉ nhìn thấy một luồng khí lạnh người đang xuất hiện từ phía bên đó.
Chẳng qua, luồng khi này không có phát động công kích với Giang Siêu. Nàng ta chỉ từ từ trong màn đêm bước ra.
Khi Giang Siêu nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, biểu cảm đột nhiên căng thẳng.
Người đến không phải người khác mà là Lạc Ngưng Sương, cao thử của hoá cảnh thời kỳ đầu, trước mắt là người mạnh nhất Giang Siêu nhìn thấy.
Giang Siêu ở trước mặt nàng ta ngay cả sức phản kháng cũng không có. Ngay lúc này Lạc Ngưng Sương nếu như thật sự muốn ra tay với Giang Siêu thì đoán chắc Giang Triều e là lạ bị nàng ta tóm được. Trong lúc ánh mắt động đậy, Giang Siêu đã chuẩn bị chạy trốn.
May mà hắn vừa để cho huynh đệ của quân Con Cháu đều rút lui nếu không bọn họ ở đây thì e là sẽ bị Lạc Ngưng Sương ở trước mắt giết hàng loạt.
“Làm sao! Ngươi sợ ta như vậy sao?” Mắt của Lạc Ngưng Sương lộ sự pha trò nhìn giang hồ, biểu cả dường như lộ chút hoạt bát nhưng trong đó lại mang sự phức tạp.
“SợI Ngươi suy nghĩ nhiều rồi... Trên thế gian này còn chưa có thứ khiến cho Giang Siêu này phải sợ, chỉ là ta không ngờ được sẽ lần nữa gặp được Lạc nữ hiệp!”
Giang Siêu nghe thấy biểu cảm vốn dĩ căng thẳng lại trong khoảnh khắc này thấy thả lỏng rất nhiều.
Hắn biết Lạc Ngưng Sương sẽ không ra tay với hắn, nếu như đối phương thật sự muốn ra tay cũng không thể ở đây phí lời hồi lâu với hắn.
Hơn nữa hắn cũng không có sức phản kháng còn không bằng một số tên côn đồ,
“Ngươi trái lại không làm ta thất vọng, bất kể là can đảm, mưu lược đều rất không tồi. Vốn dĩ ta chỉ qua xem thử nếu như có thể tìm được ngươi thì thuận tiện bắt ngươi luôn hoặc là có thể kêu quân Tử Đệ đầu hàng.
Trong giọng điệu của Lạc Ngưng Sương lộ ra chút ý nửa vui đùa.
Giang Siêu nghe ta, nàng ta không phải đến bắt bản thân nhưng tinh khả năng nên tìm ra có thể rất lớn.
Hoặc là, bản thân buông ta cho Bạch Liên quân khiến cho nàng ta có dự định khác.