Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Đông Ly Ưng kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, hồi lâu cũng không có khôi phục tinh thần, hắn ta không thể nghĩ ra nữ nhân lúc trước bắt Giang Siêu đi mất kia sao mới vừa chớp mắt đã dùng thái độ như vậy trò chuyện với Giang Siêu!

Hắn ta không thể không bội phục lực hấp dẫn của Giang Siêu.

Nhìn ánh mắt khác thường kia của Đông Ly Ưng, Giang Siêu tức giận gõ đầu hắn ta.

“Bảo các ngươi đi về mà còn chạy tới làm gì!

May là ban nãy nàng ta không có ác ý, nếu không thì các ngươi đều phải chết ở chỗ này.”

Trong giọng nói của Giang Siêu chứa chút trách móc, nhưng sự quan tâm trong đó lại làm cho đáy lòng của mọi người trong tộc Dạ Lang tràn ngập ấm áp.

Hai mắt cũng hơi ướt, Giang Siêu chấp nhận bản thân mạo hiểm, cũng không muốn để bọn họ xảy ra nguy hiểm.

“Được rồi! Về đi.....”


Giang Siêu không cho mọi người có đủ thời gian để cảm động, quay người cưỡi lên ngựa mà mình đoạt được phóng như bay về phía Đông Môn đại doanh.

Một đám quân binh vội vàng đuổi theo. Bọn họ rất mau đã biến mất trong bóng đêm.

Lúc này, Lạc Ngưng Sương xuất hiện ở nơi Giang Siêu vừa đứng, nàng ta nhìn về phía mà Giang Siêu rời đi, trong mắt lộ ra sự kiêng dè.

Nếu nàng ta mà không đi ra thì phỏng chừng cũng không biết đám quân binh này sẽ nhân đêm khuya đánh lén. Hơn nữa, còn mang theo cả hỏa lôi uy lực kinh hồn kia.

Một khi chiến đấu bắt đầu, nàng ta sẽ không ngờ được hậu quả, cho dù không thể diệt sạch được toàn bộ Bạch Liên quân thì ước chừng cũng sẽ tổn thương thê thảm.

Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn, cũng thấy cảm kích Giang Siêu.

Đây cũng là lí do vì sao mà nàng ta cuối cùng lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.

Lại lần nữa nhìn kỹ về nơi Giang Siêu rời đi, nàng ta hơi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm nói: “Hy vọng là ngươi thật sự có thể giúp ta tìm được con đường ta có thể đi”

Nói tới đây, nàng ta xoay người, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.

Bạch Liên quân bên này đã thật sự rút đi, đoàn quân từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lạc Ngưng Sương quyết định nghe theo lời Giang Siêu nói, ngủ đông!

Nàng ta đang chờ đợi Giang Siêu đi ra một con đường khác, một con đường mà nàng ta có thể đi.

Còn tên Nguyên vương kia, Lạc Ngưng Sương quyết định hoàn toàn đối nghịch lại với hắn.


Dù sao thì sau khi từ bỏ Châu phủ thì Nguyên vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.

Quan hệ giữa hai không thể hòa hoãn lại được, cùng với làm Nguyên vương phái người tới đoạt nàng quyền, còn không bằng nhân cơ hội đem Bạch Liên quân mang đi, tự lập môn hộ.

Lúc Giang Siêu trở lại Đông Môn, Mộ Dung Cung đang chờ ở trong doanh địa nơi đó, ông ta vốn chuẩn bị liên kết với Đông Ly Ưng để điều binh đi Bạch Liên quân cứu Giang Siêu.

Nào ngờ Giang Siêu có thể bình an mà trở về, hơn nữa, khiến ông ta giật mình là Bạch Liên quân đã rút lui.

Nói cách khác là sau khi Giang Siêu tới không đến một ngày thì nguy hiểm ở Ninh Châu phủ đã giải quyết xong.

Ông ta quả thực không thể tin vào những gì mắt mình nhìn được.

Ông ta không biết nên gọi Giang Siêu là phúc tinh hay là bá vương giáng thế.

Nếu không phải thì hắn sao có thể giải quyết xong được nguy hiểm của Châu phủ khiến ông ta đau đầu lâu như vậy được.

Ông ta còn chuẩn bị cả tâm lý quyết tâm cùng sống cùng chết với Ninh Châu phủ.


“Con rể, ngươi có sao không! Bên Bạch Liên quân kia là sao vậy?”

Mộ Dung Cung vừa thấy Giang Siêu, vội tiến lên hỏi han.

Ông ta mở miệng là gọi con rể, xưng hô ấy làm cho Giang Siêu vô cùng xấu hổ, không thể không đáp lại đối phương.

Dù sao thì xưng hô với hắn là “con rể” cũng không thể sửa được nữa, bởi vì Mộ Dung Chỉ Tình đã bị vợ chồng Mộ Dung Cung bất chấp tất cả mà gửi gắm cho hắn.

Mà Giang Siêu trị thương cho Mộ Dung Chỉ Tình đã làm hỏng danh tiết của cô nương nhà người ta.

Còn nữa, Mộ Dung Chỉ Tình đã bất chấp cả mạng sống để cứu hắn, Giang Siêu sao có thể mặc kệ nàng ta?

“Bá phụ, chuyện này nói ra thì rất dài.

Tạm thời cũng không thể nói rõ được, có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ hơn với ngươi.” Giang Siêu vội vàng lấy cớ qua loa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận