Nếu bây giờ ông ta giết Giang Siêu thì sẽ không đàn áp được đám cướp kia.
Tống Triết thật sự không ngờ Giang Siêu lại có năng lực như thế.
Tống Triết làm theo ý của Giang Siêu, cho quân Con Cháu một cái tên tuổi chính thức.
Quân Con Cháu do Giang Siêu thống lĩnh được phong làm quân Con Cháu của Đại Triệu.
Giang Siêu đưa ra phong hào với Tống Triết.
Tống Triết cũng không đi đổi phong hào.
Có điều, sau khi phong quân Con Cháu xong, Tống Triết ra quân lệnh nhanh chóng chi viện biên quan cho Giang Siêu.
Lúc này, Tống Triết vốn nên mang lòng tức giận, lại nảy lên hi vọng.
Có khi có quân Con Cháu của Giang Siêu là đủ để giải quyết loạn trong giặc ngoài của Đại Triệu.
“Các khanh cảm thấy trâm nên trả lời thế nào về yêu cầu của Tĩnh Biên hầu Giang Siêu?”
Cho dù đã quyết định là đồng ý với điều kiện của Giang Siêu, nhưng Tống Triết cảm thấy một hoàng đế như mình không thể dễ dàng đồng ý được.
Dù sao cũng phải có người cho ông ta một bậc thang để đi xuống.
Nếu không, ông ta là hoàng đế của một quốc gia, lại bị hạ thần áp chế, nói ra thì tương lai có thể sẽ trở thành trò cười của người khác.
Nhưng mà ông ta biết nếu mình không đồng ý điều kiện của Giang Siêu, thì không thể nào muốn Giang Siêu dốc lòng dốc sức làm việc cho mình được.
Tuy rằng ông ta rất muốn phái binh đi giết Giang Siêu.
Nhưng... ông ta làm được sao?
Không nói tới việc không có một quân đội nào có thể đánh lại quân đội của Giang Siêu, chỉ nói tới việc hiện nay loạn trong giặc ngoài, binh lực không đủ dùng, thì lấy đâu ra binh lực đi đối phó Giang Siêu.
Với chuyện này, dù ông ta có không muốn thì cũng phải làm.
Thấy cảnh này, ánh mắt Trịnh An hơi lóe lên. Ông ta là tâm phúc của hoàng đế, có thể khiến cho hoàng đế cực kì tin tưởng, đương nhiên là có thủ đoạn riêng của ông ta.
Ông ta biết hoàng đế muốn làm gì, đi lên trước một bước, nói: “Khải tấu bệ hạ, Tĩnh Biên hầu có công đánh lui kẻ địch, chỉ cần hắn có thể tiếp tục làm việc cho Đại Triệu ta thì bệ hạ có thể đồng ý yêu cầu của hắn. Có điều, hiện tại biên quan đang cần chỉ viện, thần cho rằng có thể để Tĩnh Biên hầu dẫn quân Con Cháu nhanh chóng đi chi viện cho biên quan.”
Ông ta vừa dứt lời, đám hạ thần xung quanh mỗi người một vẻ mặt, có chế giễu, có khinh thường, có cả phức tạp.
Có điều, tất cả triều thần đều có một nhận thức chung về Giang Siêu, đó là cháu trai của lão Tĩnh Biên hầu không ra tiếng thì thôi, chứ ra tiếng là gây chấn động rất lớn.
Không chỉ có như thế, hắn còn dám kiêu ngạo nói điều kiện với hoàng đế, mà hoàng đế lại không thể không chịu thua.
Từ khi Đại Triệu thành lập đến nay, chắc chỉ có một mình Giang Siêu là kiêu ngạo như vậy.
Chỉ là đám triều thần khâm phục Giang Siêu, đồng thời cũng rất thương hại Giang Siêu.
Hiện nay, hoàng đế đang cần dùng Giang Siêu mới chịu thua Giang Siêu.
Chờ đến khi hoàng đế không cần dùng Giang Siêu nữa, thì số phận của hắn có khi còn thê thảm hơn ông nội của hắn.
Mọi người đều biết đạo lý này, nhưng sẽ không ai ra nói cái gì.
“Trịnh quốc công đã nói thế thì trẫm chuẩn tấu.”
Hoàng đế nhìn Trịnh An với ánh mắt vừa lòng.