Ông ta ra lệnh cho thái giám soạn chỉ rồi ra lệnh bãi triều.
Đám triều thần hạ triều. Binh Bộ thượng thư Lý Duyên có mối quan hệ tốt với Trịnh An đi bên cạnh Trịnh An, khó hiểu mà hỏi Trịnh An: “Quốc công, Giang Siêu dám uy hiếp bệ hạ, sao chúng ta không nhân cơ hội buộc tội hắn, rồi đề nghị bệ hạ xuất binh bắt hắn?
Cả ngươi nữa, sao ngươi lại tán thành việc bệ hạ đồng ý với điều kiện xây dựng quân đội của hắn chứ?
Hiện tại, quân đội của hắn đã có tên tuổi chính thức, hắn có thể trắng trợn mở rộng quân đội.
Đến khi ấy, nuôi hổ rồi nó cắn ngược lại mình, rất khó để giết hắn nữa.”
Nghe vậy, Trịnh An quay đầu nhìn Lý Duyên, cong môi cười gian xảo: “Lý đại nhân, ngươi cho rằng hiện nay bệ hạ có thể giết Giang Siêu được sao? Hơn nữa, với tình huống trước mắt của chúng ta, chúng ta có năng lực giết hắn không?”
“Thật ra thì bệ hạ muốn giết hắn hơn cả chúng ta. Nhưng mà hiện tại bệ hạ đang cần dùng hắn.
Nếu chúng ta buộc tội hắn thì chẳng khác gì đối đầu với bệ hạ.
Chúng ta không gấp, chỉ cần hắn thành lập quân đội, dưới sự quản lý của bệ hạ, nếu hắn không nghe theo thì bệ hạ có rất nhiều lý do để trị tội hắn.
Đến khi ấy, chúng ta có thể nhân cơ hội nắm giữ quân Con Cháu của hắn.”
“Cho dù quân Con Cháu không có Giang Siêu thì quân Con Cháu vẫn là quân Con Cháu, đi bình định thiên hạ có khó gì... ha ha...”
Nói đến lời cuối cùng, trong mắt Trịnh An hiện lên vẻ đắc ý. Ông ta cười to đi về phía trước.
Lý Duyên phía sau đứng tại chỗ rất lâu, nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó.
Rất nhanh sau đó, hắn ta dường như hiểu ra được tính toán của Trịnh An và hoàng đế.
Hắn ta bước nhanh lên trước, giơ ngón tay cái với Trịnh An: “Hay lắm! Quốc công và bệ hạ hay lắm, ha ha... Giang Siêu tự cho mình có chút thực lực nên kiêu căng ngạo mạn, vì thế tự tìm đường chết!”
“Hắn muốn thành lập quân đội, bệ hạ đồng ý, vậy thì quân Con Cháu của hắn sẽ trở thành quân đội của triều đình, đến khi ấy bệ hạ có rất nhiều lý do để đoạt binh quyền của hắn.
Với sức chiến đấu của quân Con Cháu, chỉ cần bệ hạ sử dụng thích hợp, thì đừng nói là bình định thiên hạ, ngay cả công thành chiếm đất, thu hồi Yến Vân mười sáu châu cũng không thành vấn đề.”
Nói nói rồi đắc ý, Lý Duyên cũng không nhịn được cười †o lên.
Nghe vậy, Trịnh An gật đầu nhìn Lý Duyên, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Ông ta biết tính toán của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại không biết tính toán của ông ta.
Hoàng đế vì muốn đoạt được quân Con Cháu của Giang Siêu nên mới đồng ý yêu cầu thành lập quân đội của Giang Siêu.
Sau khi quân Con Cháu lệ thuộc với triều đình thì sẽ rất đơn giản để đoạt binh quyền từ trên tay Giang Siêu.
Quân Con Cháu nổi tiếng khiến cho hoàng đế cảm thấy hứng thú. Chỉ là hoàng đế không biết rằng rất khó để đoạt binh quyền quân Con Cháu.
Hoàng đế nghĩ làm sao để đoạt được quân Con Cháu. Còn Trịnh An thì nghĩ làm sao để tiêu diệt quân Con Cháu.
Có quân Con Cháu tồn tại thì nghiệp lớn của ông ta không thể nào thành công được.
Ông ta khuyên hoàng đế hạ chỉ giục Giang Siêu đi biên quan là vì muốn mượn tay quân biên quan và tộc Khiết Đan đi tiêu diệt quân Con Cháu của Giang Siêu.
Đương nhiên, tốt nhất là có thể bắt được quân Con Cháu, nếu có thể thu phục được quân Con Cháu thì nghiệp lớn của ông ta cũng sẽ thành công.
Trịnh An và hoàng đế đều thấy được sức chiến đấu của quân Con Cháu.
Nhưng mà bọn họ lại xem nhẹ người huấn luyên ra quân Con Cháu.
Có điều, hiện giờ Trịnh An rất lo lắng cho đứa con thứ hai Trịnh Thế Kinh, lúc này hắn ta còn đang bị nhốt trong tù của phủ Ninh Châu.
Nếu không phải Mộ Dung Cung kiêng dè hoàng đế ngu ngốc, không tin tưởng lời nói của mình, cho dù có thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng sẽ không tin là ông ta tạo phản, thì chắc là sớ buộc tội và chứng cứ đã nằm trên bàn trong ngự thư phòng của hoàng đế Tống Triết rồi.
Trịnh An không dám đi hỏi Tống Triết.
Ông ta sợ mình biến khéo thành vụng, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến chuyện bây giờ con trai còn đang chịu khổ ở phủ Ninh Châu, ông ta liền hận Giang Siêu và Mộ Dung Cung đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta thề, chỉ cần tìm được cơ hội thì nhất định sẽ chém Giang Siêu và Mộ Dung Cung ra thành từng mảnh, nếu không thì sẽ khó tan mối hận trong lòng ông ta.