Bên kia, Gia Luật Thanh dẫn quân Bình Nhạc đi tới phủ Đại Danh bên cạnh phủ Ninh Châu.
Không biết Gia Luật Thanh dùng thủ đoạn gì mà có thể sáp nhập được quân Lương Sơn phủ Đại Danh vào quân Bình Nhạc.
Quân Bình Nhạc lại lên tới mười lắm vạn người. Không bao lâu sau, vài huyện thành quanh phủ Đại Danh, thậm chí là phân nửa châu phủ, đều bị quân Bình Nhạc đánh chiếm.
Ở phía bên kia của phủ Ninh Châu, quân Vĩnh Nhạc chiếm lĩnh phủ Hồ Châu.
Có điều, có thể là vì danh tiếng của Giang Siêu, nên quân Vĩnh Nhạc không dám đánh vào phủ Ninh Châu.
Khắp nơi trên Đại Triệu đều có khởi nghĩa, lại không một ai dám tới phủ Ninh Châu gây chuyện.
Giang Siêu giống như là một chỗ dựa vững chắc chống đỡ toàn bộ phủ Ninh Châu.
Tại đất phong của Nguyên vương bên cạnh phủ Ninh Châu, sau khi mất liên lạc với quân Bạch Liên, Nguyên vương phát cơn giận dữ.
“Chân nhi, có điều tra được đám người Lạc Ngưng Sương đang ở đâu chưa?”
Nguyên vương mặt mày âm trầm, nhìn con trai Tống Chân, cố nén cơn giận dữ trong lòng.
“Phụ vương, Lạc Ngưng Sương dường như dẫn quân Bạch Liên đi về phía Ba Thục rồi biến mất.
Nghe nói chuyện này có liên quan đến Giang Siêu.
Đệ tử Hoàng Thân Lang của Lạc Ngưng Sương báo lên là lúc Lạc Ngưng Sương rút quân, nàng ta từng đi bắt Giang Siêu, nhưng Giang Siêu lại được Tô Nguyệt Nhi thả chạy.
Sau này, Tô Nguyệt Nhi trở về, Lạc Ngưng Sương liền rút quân.” Tống Chân vội vàng nói với phụ thân.
Nghe vậy, trong mắt Nguyên vương lập tức hiện lên vẻ giận dữ. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay vịn ghế dựa, nói: “Giang Siêu, lại là ngươi... bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi...”
Nói đến đây, Nguyên vương nhìn con trai, nói: “Chân nhị, nghĩa quân phủ Lô Châu còn ổn không?”
“Phụ vương, nghĩa quân phủ Lô Châu phát triển rất tốt, dù rằng nó còn kém quân Bạch Liên.
Nhưng bởi vì chiến tranh xảy ra ở khắp nơi, toàn bộ thiên hạ đều rối loạn, kể cả khi chúng ta không có quân Bạch Liên thì cũng không thành vấn đề.”
Tống Chân nói với phụ thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Nghe vậy, Nguyên vương gật gật đầu.
Có thể nói vào thời điểm này, trong toàn bộ Đại Triệu, châu phủ nào cũng xuất hiện nghĩa quân.
Ngoài quân Bạch Liên ra, Nguyên vương còn có nghĩa quân ở phủ Lô Châu.
Ông ta vốn định dựa vào hai quân kia để hoàn thành sự nghiệp to lớn của mình.
Nào ngờ quân Bạch Liên lại vứt bỏ ông ta.
Tuy rằng nhờ sự che chở của ông ta, quân Bạch Liên mới có thể đạt tới quy mô hiện giờ.
Nhưng toàn bộ quân Bạch Liên đều là tín đồ của Bạch Liên giáo, ông ta khó mà không chế được.
Bởi vậy, dù quân Bạch Liên có vứt bỏ ông ta, thì ông ta cũng không thể làm gì khác.
Nguyên vương cảm thấy mọi thứ đều có liên quan đến Giang Siêu.
Cho dù hiện tại trong lòng ông ta vẫn còn coi trọng tài năng của Giang Siêu, nhưng mà ông ta cũng hận không thể giết chết Giang Siêu để xả giận.
Trước khi về thôn Kháo Sơn, Giang Siêu đi gặp Diệp Thanh Ảnh.
Diệp Thanh Ảnh vốn đã chuẩn bị quay về kinh thành, nhưng đến cuối cùng vẫn là Giang Siêu cứu nàng.
Nàng muốn theo Giang Siêu đi thôn Kháo Sơn.
Nhưng người nhà của nàng còn ở kinh thành, và nàng cần phải ra mặt cho các hoạt động phát triển của Giang Siêu.
Cuối cùng, nàng lựa chọn quay về kinh thành.
Giang Siêu dẫn hơn sáu vạn tù binh quân Bình Nhạc về tới thôn Kháo Sơn.
Qua vài tháng phát triển, thôn Kháo Sơn đã không còn thôn Kháo Sơn của khi xưa nữa.
Từng dãy nhà ngói đủ sức đáp ứng nhu cầu của hơn mười vạn người.
Hơn ba nghìn tù binh bị bắt lần trước đã được giáo dục tư tưởng, hoàn toàn thiên hướng thôn Kháo Sơn.