Mọì người đều lắc đầu khi hắn ta nói ra câu kia. Rõ là nhị công tử nhà Trấn Quốc công, thế mà lại có cái đức hạnh này.
Cuối cùng mọi người cũng có chút hiểu được vì sao Tống Ninh Tuyết không muốn gả cho đối phương. Có cái loại nhân phẩm này, may là không gá đấy chứ!
Có điều, hắn ta muốn chơi xấu, mọi người thật sự cũng chẳng có cách nào.
Loại thi văn thế này, Giang Siêu cơ bản là không thế nào thắng được.
Với tính tình vô sỉ của Trịnh Thế Kinh, chỉ cần là thơ do Giang Siêu viết ra, thì hắn ta đều sẽ nóỉ là Giang Siêu sao chép hắn ta. Ngươi nói vậy phải làm sao đây?
“Ngươi không viết hả? Vậy để ta viết… Lấy bút mực tới đây!” Giang Siêu vẻ mặt khác thường nhìn về phía Trịnh Thế Kinh.
Hắn gật đầu với Tống Ninh Tuyết, Tống Ninh Tuyết vội sai người đưa bút mực tới.
Tuy rằng làm thế này không nhất định có thế làm Trịnh Thế Kinh nhận thua, nhưng Tống Ninh Tuyết van định nghe theo Giang
Siêu.
Trịnh Thế Kinh thấy Tống Ninh Tuyết nghe lời Giang Siêu như thế thì vẻ ghen ghét trong mắt dày đặc đến cực điểm.
Hắn ta nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được.
Giang Siêu cầm bút, lạnh nhạt nhìn lướt qua Trịnh Thế Kinh, rồi bắt đầu viết lên giây.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Giang Siêu.
Ván thứ hai mới là thì viết. Mọi người không ngờ ván thứ nhất thỉ thơ còn chưa kết thúc, Giang Siêu Cư đã bắt đầu viết chữ.
Ai cũng muốn nhìn xem chữ của Giang Siêu như thế nào, rốt cuộc ván tiếp theo chính là thi viết.
Nếu có thể xem trước thì cũng có thể biết được Giang Siêu có phần thắng hay không.
Trịnh Thế Kinh nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt khác thường. Hắn ta không hề hoảng loạn khi Giang Sỉêu viết thơ, ngược lạỉ còn có vé bình tĩnh.
Dù cho Giang Siêu làm như thế nào đi nữa, chí cần hắn ta vẩn luôn khẳng định là Giang Siêu sao chép thơ, thì Giang Siêu đều sẽ chẳng làm gì được hắn ta.
Huống chi, Giang Siêu vừa mới ngâm nga một bài thơ rất dài, hắn ta cảm thấy có khả năng là ngay cả bản thân Giang Siêu cũng không nhớ được bao nhiêu.
Thấy cảnh này, ý cười trên môi Giang Siêu đậm thêm vài phần.
Hắn rất nhanh thì viết xong bài thơ. Hắn khống đưa người xung quanh xem, mà đưa tờ giấy tới trước mặt Trịnh Thế Kinh.
“Trịnh Thế Kinh, đây là thơ do ta viết ra, ngươi xem cho kỹ vào. Bây giờ ngươi còn cảm thấy là ta sao chép ngươi nữa không?”
Trịnh Thế Kỉnh cầm tờ giấy, vỏ thức nở nụ cười khỉnh thường. Cáì hắn ta nhìn thấy đầu tiên là chữ viết của Giang Siêu.
Chữ viết của Giang Siêu trông rất bình thường, nói đẹp thì không đẹp, mà nói xấu thì cũng không xấu, chí có thể coi như là dễ nhìn.
Với loại chữ này mà thi ván thứ hai là thi viết, thì hắn ta chắc chắn là có thể thắng được Giang Siêu.
Trong lòng hắn ta lập tức nảy lẻn cảm giác cực kì tự tin. Hắn ta chế giều Giang Siêu: “Đúng vậy, chính là bài thơ này, ngươi sao chép bài thơ này!”
Nhìn thấy ván thứ hai thắng chắc rồi, làm hắn ta ngay cả bài thơ cũng không đọc kỹ, trực tiếp đổ tội cho Giang Siêu.
Hắn ta thậm chí còn đắc ý ngâm nga.
“Trăng lên mặt biển khơi
Cùng ngắm trăng bên trời
Giận bởi đém dài quá
Đế thương nhớ chẳng vơi
Tắt đèn ngắm ánh nguyệt
Khoác áo thấy sương rơi
Chẳng thế vốc trăng tặng
May ra mơ gặp người!”*
(*) Bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn, tác giả Trương cửu Linh, bản dịch Xuân Lộc.
Có điều, ngâm nga rồi ngâm nga, hắn ta lại nhíu mày, cảm thấy bài thơ này không đúng cho lắm, dường như không phải là bài thơ vừa rồi.
Nhưng mà hắn ta cũng cầm thấy có
chút giống bài thơ vừa rồi, chỉ là bài thơ này hơi ngắn một chút.
Hắn ta không xác định được. Chẳng qua là nếu đã khẳng định là nó, thì hắn ta phải chơi xấu tới cùng.
Hơn nữa, hắn ta cảm thấy là Giang Siêu đã quên bài thơ kia rồi, chỉ nhớ được hơn phân nửa bài thơ, nên bài thơ mới ngắn hơn một chút.
“ừ, đúng rồi, chính là bài thơ này!” Trịnh Thế Kinh gật gật đầu, như là đang tăng thêm vài phần đáng tin cho lời nói của mình.
“Xem ra ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Ngay cả bài thơ do bổn thiếu thuận tay viết cũng có thế nhớ rõ như vậy. Thật sự là cực kì vô sỉ!” Hẳn ta còn không quên quay đầu chế giều Giang Siêu lần nữa.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ ngạc nhiên với việc lại có thêm một bài thơ hay ra đời, đồng thời đều nhìn về phía Trịnh Thế Kinh với vẻ khinh thường.
Người này thật sự là Trịnh Thế Kinh nổi tiếng về văn chương, được coi là tài tử đứng đầu châu phủ sao?
Tuy rằng những người ờ đây đều quên gần hết bài thơ mà Giang Siêu vừa làm, nhưng mà mọi người biết rõ ràng rằng bài thơ kia không phải là bài thơ mà Trịnh Thế Kinh mới vừa ngâm nga.
Mọi người cảm thấy danh tiếng văn ch.ương của Trịnh Thế Kinh là được lăng xê lên, còn bản thân hắn ta chỉ là một tên dốt đặc cán mai, lại còn vô sỉ như thế nữa.
Thấy vé mặt đắc ý của Trịnh Thể Kinh, mọi người bất giác lắc đầu, loại người này cũng xứng là tài tử đứng đầu châu phủ nữa hả?
Đúng lúc này, Giang Siêu lại đưa một tờ giấy đến trước mặt Trịnh Thế Kinh, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Hay là ngươi lại xem bài thơ này?”
Trịnh Thế Kinh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu. Hắn ta không biết Giang Siêu muốn làm gì, đã viết một bài thơ rồi, còn cho hắn ta xem một bài thơ khác nữa là sao?
Tuy rằng hắn ta cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn ta vẩn cầm tờ giấy lại xem. Khi nhìn đến bài thơ trên giấy, mặt mày hắn ta lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lúc này, hắn ta mới nhớ tới chuyện bàỉ
thơ mà hắn ta đố oan là Giang Siêu sao chép, chắc là bài thơ mà hẳn đang cầm trên tay, “Người có buồn, vui, ly, hợp. Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết”, chắc chắn là thế rồi.
Hắn ta nhớ ra rồi, đây là hai câu thơ mà tên thương nhân muốn nịnh bợ hắn ta đã đọc ra.
Ngay giây phút này, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng lên. Hắn ta biết mình bị Giang Siêu chơi. Hẳn ta giận dữ nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt nổi lên vẻ xấu hổ bực bội.
“Ngươi dám chơi bổn thiếu hả!”
Cho dù Trịnh Thế Kinh có mặt dày vò sỉ hơn nữa, thì hắn ta cũng không thể tiếp tục chơi xấu nói là Giang Siêu sao chép thơ của hắn ta.
“Chơi ngươi hả? Có phải là ngươi coi trọng mình quá rồi khống? Trịnh đại công tử, bây gìờ ngươi còn mặt mũỉ nói là ta sao chép thơ của ngươi nữa không? Ngay cả hai bài thơ cũng phân biệt không được, thì ngươi có mặt mũi gì mà nói ta sao chép thơ cúa ngươi?”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Trịnh Thế Kinh, giọng điệu lộ vẻ chế giễu.
Nghe vậy, Trịnh Thế Kinh tức giận đến mức thớ phì phò, nhưng lại không thốt ra những lời chơi xấu được nữa.
“Hừ… Bản thân ngươi tự biết mình có sao chép hay không! Bổn thiếu không muốn cãi cọ với ngươi nữa! Ván này tính hòa đi…”
Cho dù bị Giang Siêu vạch trần, nhưng mà Trịnh Thế Kinh vân còn rất mặt dày mà khỏng chịu nhặn thua. Hẳn ta muốn nóỉ nói cho qua chuyện.
Thấy cảnh này, những người xung quanh đều lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.
Cuối cùng mọi người cũng thấy được bản tính khó coi của vị công tử nhà Trấn Quốc còng này.
“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!” Giang Siéu lạnh nhạt nhìn hắn ta, khóe mói hơi cong lên ý cười châm chọc.
Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại ngạc nhiên, không kiềm được cảm thán câu nói của Giang Siêu là rất hay, rất kinh điển, lại thêm hình dung quá chính xác.
Chẳng phải Trịnh Thế Kinh chính là một người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa sao đấy sao?
Mọi người đều cười khúc khích, Tống Ninh Tuyết lại cười ầm lên.
Trịnh Thế Kỉnh tức giận đến mức run rẩy cả người. Hắn ta biết là Giang Siêu đang mắng hắn ta, nhưng hắn ta lại không biết nên phản bác như thế nào.
Hẳn ta hừ lạnh, nói: “Hừ… nhãi ranh, đừng đắc ý, còn phần thi viết nữa kìa, chỉ dựa vào ngươi mà muốn thắng bổn thiếu hay sao, ngươi còn non lắm…”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều im bặt. Vừa rồi bọn họ vô tình nhìn thấy chữ của Giang Siêu, loại chữ không đẹp không xấu, chắc là không dễ đế thắng được Trịnh Thế Kỉnh.