Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tuy rằng bên ngoài vẫn luôn đồn đại chiến lực của quân Con Cháu chiến lực mạnh bao nhiêu, hắn cũng không tin có thể mạnh đến mức nào.

Nếu thật sự để thị vệ ky binh của hắn †a ra tay, có lẽ chỉ cần vài hiệp là có thể đánh bại quân Con Cháu rồi.

Hắn ta cũng chỉ theo yêu cầu của hoàng đế nên mới tới tiếp nhận quân Con Cháu.

Hắn ta không thể ngờ được Giang Siêu cũng dám trở mặt với mình, không ngoan ngoãn giao ra binh quyền thì thôi đi, vậy mà còn dám vứt hắn ta lại đây, quả thực là tìm kích thích.

Hắn ta phải dùng năm trăm ky binh cấp dưới của mình, cho Giang Siêu một đòn ra oai phủ đầu, nếu Giang Siêu dám phản kháng, hắn ta thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ chém Giang Triều dưới ngựa.

“Tướng quân, chúng ta vọt tới thôn Kháo Sơn như vậy, sẽ không sợ quân Con Cháu ra tay với chúng ta sao?”

Lúc này, tướng lĩnh thị vệ của Dương Lâm đầy mặt lo lắng đối Dương Lâm hỏi.

Tuy là Dương Lâm cũng không sợ Giang Siêu, nhưng đối với Giang Siêu, tên tướng lĩnh thị vệ này vẫn có hơi kiêng kị.

Dù sao thì vị này đã lập nên một đội quân hùng mạnh, cho dù Dương Lâm cũng không tin vào chiến lực của quân Con Cháu, nhưng quân Con Cháu có thể đánh ra được uy danh như vậy thì nhất định không phải đội quân yếu.


Hơn nữa, điều hắn ta lo lắng nhất chính là quân Con Cháu ra tay với bọn họ, một khi quân Con Cháu ra tay với bọn họ thì bọn họ có thể toàn thân lui trận hay không cũng là vấn đề.

“Ra tay với chúng ta, ngươi cảm thấy Giang Siêu dám sao!

Nếu hắn ta thật sự dám thì cũng sẽ không ngoan ngoãn tiếp chỉ. Hắn bây giờ, còn chưa đạt tới trình độ có thể đối kháng với triều đình.”

“Bệ hạ cũng là nhìn ra điểm này nên mới quyết định nhân lúc hắn chưa trưởng thành mà chèn ép hắn xuống trước.

Chỉ cần đoạt được binh quyền của hắn thì hắn cái gì cũng không phải, ít nhất, chỉ có thể là tùy ý bệ hạ xâu xé!”

“Yên tâm, chúng ta ép tới, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Thuận tiện... Ta cũng muốn đi xem thôn Kháo Sơn rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.”

Giọng nói Dương Lâm tràn ngập tự tin, khóe miệng thậm chí còn treo một tia trào phúng.

Tướng lĩnh thị vệ phía sau nghe vậy, trong mắt vẫn lộ ra sự lo lắng, nhưng tương đối mà nói thì hắn lại tin lời Dương Lâm nói vài phần.


Dù sao, nếu Giang Siêu thật sự dám tạo phản, hẳn cũng không thể nào giao quân Con Cháu ra đây.

Sở dĩ hiện tại hắn ta dám trở mặt chỉ là bởi vì, hắn còn muốn giãy giụa vô nghĩa mà thôi, cũng chỉ là giãy giụa, bọn họ tin rằng Giang Siêu tuyệt đối không dám trở mặt với triều đình.

Nghĩ như vậy, Dương Lâm cùng bọn thị vệ dưới trướng hắn †a, tất cả đều đầy mặt trào phúng nhìn về phía thôn Kháo Sơn.

Bọn họ nhanh chóng xuất phát đi về phía thôn Kháo Sơn, thậm chí trên mặt bọn thị vệ và Dương Lâm còn lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Dương Lâm cảm giác khi năm trăm thị vệ này của mình đuổi tới thôn Kháo Sơn, nhất định Giang Siêu sẽ sợ tới mức ra cửa nghênh đón, cũng quỳ liếm hắn ta, sau đó, còn phải nhận lỗi với hắn taI

Nghĩ thế, sự đắc ý trên mặt hắn ta dày đặc vài phần, sự tức giận trong lòng cũng nhiều thêm vài phần.

Đến lúc đó, hắn ta muốn cho Giang Siêu biết cái gì gọi là có một số người hắn không thể trêu vào được. Hắn ta muốn cho Giang Siêu biết sự lợi hại của hắn ta.

Cứ như vậy, đoàn người đuổi về phía thôn Kháo Sơn.

Mà Giang Siêu cũng đang trên đường chạy tới thôn Kháo Sơn, đụng phải một nửa quân Con Cháu vốn dĩ chuẩn bị đến huyện An Ninh chờ giao nhận.

Những quân Con Cháu này, tất cả đều là tân binh, được lựa chọn ra từ trong Bình Nhạc quân, tư tưởng giác ngộ còn kém.

Người dẫn đầu chính là tướng lĩnh tên Lưu Lục.

“Hồi quân, hôm nay tạm thời không bàn giao nữa” Giang Siêu nói với đám tướng lĩnh Lưu Lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận