Lời nói của hắn khiến tất cả tướng quân đều có chút sửng sốt, nhất thời không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng dù sao bọn họ vẫn ở dưới quyền của Giang Siêu cho nên bọn họ vẫn nghe theo lời Giang Siêu.
Không nói nhiều lời vô nghĩa, Lưu Lục chờ các tướng lĩnh khác nhanh chóng dẫn đầu quân Con Cháu lập tức trở về thôn Kháo Sơn.
Ngay sau đó, quân Con Cháu đều quay trở lại thôn Kháo Sơn và quay lại trại lần nữa.
Tuyến phòng thủ đầu tiên bên ngoài của thôn Kháo Sơn lúc này đã được xây dựng ở bên ngoài thôn Kháo Sơn vài dặm.
Đang đợi ở trong này, Đông Ly Ưng nhìn thấy quân Con Cháu quay lại, sắc mặt Giang Siêu lạnh lùng, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Giang Siêu vỗ nhẹ vai Đông Ly Ưng, cười quái dị với hắn ta nói:
"Tiểu Ưng, sau này nếu có người dám xông vào thôn Kháo Sơn...
Cùng lắm thì trước khi đánh nhau, cứ cảnh báo trước đi đã. Nếu không nghe thì đánh chết bọn chúng cho ta.
Nếu bọn chúng bỏ chạy thì cứ để bọn chúng chạy đi! Không cần đuổi theo, cũng không cần ngăn lại!"
Nghe được lời này, trong mắt Đông Ly Ưng lập tức lộ ra hưng phấn.
Vẫn còn có chút kinh ngạc, nhưng nếu Giang Siêu đã lên tiếng, hắn ta lập tức không cần quan tâm nhiều như vậy.
Ai dám xâm chiếm thôn Kháo Sơn thì bọn họ cứ đánh.
Đánh đến khi nào sợ mới thôi.
Giang Siêu trở về thôn Kháo Sơn, hắn phớt lờ những gì đang diễn ra bên ngoài và lao vào nghiên cứu sản xuất hàng loạt thuốc nổ không khói.
Hắn muốn kiểm tra tính khả thi của thuốc nổ không khói, sau đó thử nghiệm thành phẩm để xem nó có đáp ứng các tiêu chuẩn mà hắn mong đợi hay không.
Ở phía bên kia, Dương Lâm đã xuất hiện trước tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn cùng với năm trăm binh lính của mình.
Nhìn hàng rào gỗ gai và dây thép gai trước mặt, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Hàng rào trước mắt này được dựng lên giống như một cái chiến lũy phòng ngự, hơn nữa, sự xuất hiện của loạt chiến lũy này trực tiếp xuất hiện chặn đường vào thôn Kháo Sơn.
Nếu muốn vào thôn Kháo Sơn thì phải vượt qua chiến lũy phòng ngự này.
Dương Lâm lạnh lùng nhìn chiến lũy trước mặt, nháy mắt với một binh lính bên cạnh.
Binh lính gật đầu và nhanh chóng thúc chiến mã về phía trước.
Hắn đi đến một nơi cách chiến lũy không xa, trong mắt mang theo sự giêu cợt và khinh thường nói: “Chúng ta là khâm sai do hoàng đế phái đến, đến đây để tiếp quản quân Con Cháu, ngươi nên mở hàng rào này ngay lập tức, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Hắn vừa dứt lời, năm trăm ky binh đã xếp hàng phía sau hắn, trên mặt lộ ra sát ý. Khí chất họ tỏa ra vô cùng đáng sợ.
Tác phong quân đội như vậy mạnh hơn quân đội bình thường rất nhiều, ít nhất, trong số các sĩ quan mà Đông Ly Ưng nhìn thấy, không có đội quân nào có thể so sánh được với năm trăm ky binh hạng nhẹ trước mặt.
Chỉ là trước mắt dù ky binh có cường đại đến mấy nhưng muốn có thể tiến vào thôn Kháo Sơn thì sao có thể làm được chứ?
"Ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, thôn Kháo Sơn hiện tại không chào đón bất kỳ người ngoài nào, huống chỉ là những kẻ giả mạo khâm sai, ta cho ngươi trong vòng mười tức nữa nhanh chóng rời đi. Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí."
Đông Ly Ưng hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy sát khí.
Theo giọng nói của hắn ta, quân Con Cháu xung quanh phát ra một tiếng gâm rung trời.
Tiếng gầm vang lên đồng đều khiến chiến mã phía đối diện cũng hú lên.
Năm trăm con chiến mã di chuyển vó ngựa một cách điên cuồng.
Trong mắt Dương Lâm tràn đầy kinh ngạc, cố gắng trấn tĩnh chiến mã dưới thân, kinh ngạc nhìn quân Con Cháu đối diện.
Hắn ta không ngờ rằng quân Con Cháu của đối phương lại có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ cần gầm lên đã khiến chiến mã dưới chân đều sợ hãi.