Hơn nữa, Lưu Thành Chi biết Giang Siêu không muốn gánh tên tuổi phản tặc. Bởi vì khi đoạt được thiên hạ, cũng sẽ mang tiếng xấu trên người.
Hắn ta nhìn Dương Lâm đang cực kì sốt ruột một cái, rồi cầm thánh chỉ chạy tới thôn Kháo Sơn.
Lúc này, trong thôn Kháo Sơn, Giang Siêu đã làm xong một lượng lớn viên đạn.
Hắn đang xem quá trình đúc nòng súng và đúc nòng pháo mới mà Mộ Dung Chỉ Tình chịu trách nhiệm. Khi kỹ thuật càng lúc càng hoàn thiện, việc đúc nòng súng và đúc nòng pháo càng ngày càng gần với kỹ thuật hiện đại.
Tiếc là kỹ thuật mũi khoan vẫn còn thiếu sót. Nếu không thì nòng súng được làm bằng cách khoan thép đặc sẽ còn tốt hơn nữa, và khả năng tự nổ là cực kì thấp.
Đành vậy, kỹ thuật trước mắt chỉ có thể làm tới đây. So với ném đá dò đường, nhờ có lý luận từ Giang Siêu, các hạng kỹ thuật sẽ tránh được việc đi đường vòng.
Giang Siêu gật đầu nhìn nòng súng thô sơ được đúc ra từ khuôn. Chắc là không bao lâu nữa là có thể làm ra súng kíp.
Tuy rằng súng kíp không mạnh và không thực dụng bằng súng trường hiện đại, nhưng với thời đại hiện nay thì nó là một loại vũ khí tiên tiến.
Nếu có được một đội quân nghìn người được trang bị súng kíp, thì dù có phải đối mặt với đại quân trăm nghìn người cũng sẽ dễ dàng tiêu diệt được.
Giang Siêu giải thích các vấn đề về nòng súng, và giao các tri thức kỹ thuật do mình biên soạn lại cho Mộ Dung Chỉ Tình.
Mộ Dung Chỉ Tình lòng tràn đầy vui mừng nghe lời giải thích của Giang Siêu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Có thể ở bên cạnh Giang Siêu, nàng đã rất thỏa mãn.
Là nàng yêu cầu được phụ trách chế tạo súng và pháo. Nàng muốn giúp đỡ Giang Siêu, vừa lúc trước đó nàng từng tiếp xúc với vật lý sơ cấp, tương đối hứng thú với vật lý, và nàng cũng cảm thấy nguyên lý súng pháo rất có tính khiêu chiến với nàng.
Cứ như vậy, Mộ Dung Chỉ Tình trở thành người phụ trách mặt quân sự của Giang Siêu.
Giang Siêu rất vừa lòng với thái độ nghiêm túc của nàng.
Hắn tin rằng nàng sẽ không làm hắn thất vọng. Hơn nữa, hắn đã đưa tri thức kỹ thuật liên quan cho Mộ Dung Chỉ Tình, hắn tin rằng không bao lâu nữa là mình có thể nhìn thấy thành quả mới nhất.
Lúc Giang Siêu đang giải thích với Mộ Dung Chỉ Tình, Tô Miên Miên dẫn Lưu Thành Chi tìm tới chỗ Giang Siêu.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Thành Chỉ và vẻ mặt lo lắng của Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình biết chuyện phiền phức tới rồi.
“Lưu đại nhân, ngươi làm sao vậy...”
Giang Siêu cũng cảm thấy đã xảy ra chuyện. Hắn hỏi Lưu Thành Chi.
Mình bỏ qua Dương Lâm lâu rồi, chắc là hắn ta đã cực kì sốt ruột.
Giang Siêu vốn định ở lại thôn Kháo Sơn và tộc Dạ Lang thêm một thời gian nữa, bây giờ xem ra là không được rồi.
Có điều nghĩ cũng đúng, đã qua gần hai tháng rồi, nếu không phải giao thông tin tức không phát đạt, thì chắc là hắn không thể kéo dài như thế.
Lưu Thành Chi nhìn sang Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Miên Miên với ánh mắt muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc thì chuyện rất quan trọng, hắn ta không biết có nên nói ngay tại đây hay không.
Giang Siêu nhìn hắn ta, mỉm cười lắc đầu nói: “Lưu đại nhân đừng lo lăng, dù là chuyện gì thì cũng không cần tránh các nàng.”
Lời nói của Giang Siêu khiến Tô Miên Miên và Mộ Dung Chỉ Tình cảm thấy ấm áp.
Các nàng nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Giang Siêu tỏ vẻ tin tưởng các nàng. Đây mới là điều mà các nàng muốn nhất.
Chỉ cần có những lời kia của Giang Siêu, dù là bảo các nàng đi chết vì Giang Siêu thì các nàng cũng đồng ý.
“Giang tiên sinh, hoàng đế sốt ruột, đây là thánh chỉ mà ông ta bảo Dương Lâm đưa tới.
Ngươi xem nên làm gì bây giờ?”
Lưu Thành Chi mặt mày lo lắng nhìn Giang Siêu, đưa thánh chỉ trên tay ra.
Thái giám truyền chỉ không vào được thôn Kháo Sơn.
Đến cuối cùng là Dương Lâm bắt buộc Lưu Thành Chi đi đưa thánh chỉ.
Hắn ta biết Lưu Thành Chỉ có thể đi vào thôn Kháo Sơn.
Nếu không thì hắn ta đã không đi bắt buộc Lưu Thành Chỉ rồi.